Lộng Triều

Chương 272

Quả nhiên Mã Bản Quý vừa đi, Du Minh Phú thông báo hắn đến phòng hội nghị số 2 của Ủy ban huyện họp. Triệu Quốc Đống biết đây là giao công việc cho hắn.

Buổi họp này kéo dài tới 8h tối mới kết thúc. La Đại Hải thông báo quyết định bổ nhiệm của Hội nghị thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân, miễn chức của Điền Ngọc, đồng thời bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm.

Đồng thời y thông báo về việc phân công công việc của Hội nghị thường vụ Huyện ủy. Do Liêu Vĩnh Trung tạm thời phụ trách mấy mảng trước đây do Điền Ngọc phụ trách như tài chính, nhân sự, pháp chế, tiếp dân. Phó chủ tịch Vi Biểu phụ trách mảng nông nghiệp như lâm nghiệp, chăn nuôi, thủy lợi. Đây vốn là mảng công việc do Phan Viên Triêu phụ trách. Hoa Lâm là huyện nông nghiệp nên công tác nông nghiệp càng thêm quan trọng. Các Phó chủ tịch là thường vụ huyện ủy đều phụ trách mảng này. Vi Biểu mặc dù không vào thường vụ nhưng nhận mảng này cũng là bình thường.

Nhưng một mảng mà Vi Biểu phụ trách cũng bị đẩy đi. Phó chủ tịch Miêu Nguyệt Hoa vốn phụ trách công tác Văn hóa cũng giao mảng khoa học kỹ thuật ra, lại tiếp nhận mảng xây dựng và đất đai. Mà một phần công việc của Vi Biểu là giao thông, An toàn lao động, thu hút đầu tư cùng với mảng khoa học kỹ thuật của Miêu Nguyệt Hoa được giao cho Triệu Quốc Đống.

Đây là quyết định của Hội nghị thường vụ Huyện ủy, bây giờ họp thường trực ủy ban chỉ là thông báo mà thôi. Tin của Mã Bản Quý khá nhạy bén và chính xác. Cho nên khi La Đại Hải thông báo, Triệu Quốc Đống không có phản ứng gì.

Khi La Đại Hải hỏi Triệu Quốc Đống có ý gì không, hắn nói chấp hành quyết định của tổ chức.

La Đại Hải cuối cùng nhấn mạnh và đưa ra vài yêu cầu cụ thể, nhất là mảng mà Triệu Quốc Đống phụ trách. La Đại Hải hy vọng Triệu Quốc Đống phát huy tính năng động, cố gắng trong ba năm cải thiện hệ thống giao thông Hoa Lâm, đồng thời cố gắng thu hút các công ty tiến vào phát triển kinh tế Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống về chỗ ở rồi nhìn bản danh sách trong tay. Đây là số điện thoại liên lạc với lãnh đạo các phòng ban mà hắn phụ trách.

Nhìn qua có một loạt như Phòng công nghiệp, Chi Nhánh điện, phòng giao thông, Phòng Chiêu thương, phòng An toàn lao động, thêm cả mấy đơn vị như Bưu Điện, chi nhánh công ty Thuốc lá .. Triệu Quốc Đống xem một chút rồi không có hứng thú. Mấy ngành này mặc dù không ít nhưng bây giờ không có nhiều ý nghĩa đối với hắn.

- Chủ tịch Triệu, ngài chưa ăn gì sao?
Triệu Quốc Đống đưa mắt nhìn thì thấy mấy món ăn rất ngon ở trên mầm, hắn không khỏi thấy đói.

- Cảm ơn Tiểu Thường.
Triệu Quốc Đống nói.

Từ văn phòng về, Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ xem làm như thế nào mở cục diện. Ba ngành công nghiệp, giao thông, thu hút đầu tư liên quan tới nhau, nhưng Hoa Lâm không có công nghiệp trụ cột. Theo Mã Bản Quý nói chỉ ó một nhà máy thiết bị nông nghiệp, một Công ty xây dựng, vài nhà máy gia công đều đang sống dở chết dở. Làm thế nào để bọn họ không bị phá sản là câu hỏi rất khó trả lời

Nếu theo ý của Triệu Quốc Đống thì bán ra hoặc tặng cũng được. Chỉ cần đối tác nhận nhân viên nhà máy là được, như vậy các công ty này có thể đi theo hướng của Sơn Đông, nửa bán nửa tặng hoặc cho không cũng được. Chẳng qua căn bản không cần phải tham gia vào mấy công ty làm gì, cũng không phải phí công suy nghĩ về sự sinh tồn của công ty.

Nhưng Triệu Quốc Đống biết đây không phải Huyện Hoa Dương, đây không phải Giang Khẩu, quan niệm ở đây không thể so sánh với An Đô. Ngay cả Thị ủy cũng không định thực hiện chính sách này, mình mới đến thì sao có thể đưa ra vấn đề này? Vậy không phải thành kể bị bao người chỉ trích sao?

Triệu Quốc Đống mặc dù còn trẻ nhưng không hề bồng bột. Hắn muốn đột phá ở phương diện khác, tạo trụ cột, sau đó đẩy mạnh cải cách.

Nhưng điểm đột phá là ở đâu?

Thường Quế Phân rất cẩn thận đứng ở cửa mà nhìn vị Chủ tịch Triệu nghe nói trẻ nhất từ trước đến giờ của Hoa Lâm.

Nghĩ đến Mẫu Đan nói vị Chủ tịch huyện này khá thân thiện, còn thích nói chuyện, Thường Quế Phân không khỏi suy nghĩ. Hà Xuân Mai nghe nói là như vậy nên bị Chủ tịch Điền hấp dẫn lên giường. Chủ tịch Điền là người thích kể chuyện xưa, có đôi khi ăn cơm với Hà Xuân Mai, cuối cùng nghe nói Hà Xuân Mai còn sinh con cho Chủ tịch Điền. Bây giờ không biết đi đâu, nghe nói là lên Ninh Lăng, có người nói là lên tỉnh thành.

Triệu Quốc Đống ăn rất ngon, trứng rán chín tới. Triệu Quốc Đống đúng là đói, hội nghị mãi mới kết thúc, mọi người không có hứng thú tụ tập nên tự về nhà mình.

Triệu Quốc Đống uống hết bát canh rồi vỗ vỗ bụng. Lúc này hắn thấy Thường Quế Phân còn đứng ở cửa nên nói:
- Tiểu Thường, cô đứng đó làm gì? Ngồi đi.

- Không cần, Chủ tịch Triệu, ngài ăn xong rồi sao, em dọn bát đi.
Thường Quế Phân thấy đối phương nói chuyện khá thân thiện nên trong lòng càng thêm lo lắng. Cô vội vàng đi lên dọn bàn.

Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Hắn phát hiện hai cô gái phục vụ mình đều có vẻ sợ sệt, chẳng lẽ mình đáng sợ vậy sao?

- Cô sao vậy?

- Không, không sao ạ, em rất tốt.
Thường Quế Phân thấy Triệu Quốc Đống nhìn mình thì tim càng đập mạnh hơn, mặt nóng bừng. Chủ tịch Triệu không lầm gì mình chứ? Chẳng lẽ nói người từ tỉnh tới đều như vậy?

Thấy Thường Quế Phân dọn bát mà như thỏ gặp cọp vậy, Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Chẳng qua hắn rất nhanh dồn suy nghĩ vào việc mở ra cục diện như thế nào.

Quốc lộ 915 của tỉnh đã được đưa vào kế hoạch của Ban quy hoạch tổng hợp hồi năm trước. Mặc dù là con đường quốc lộ nối thông Đông sang tây nhưng không khối lượng xe tải đi qua quá nhiều, không được bảo dưỡng nên xuống cấp nghiêm trọng. Hơn nữa việc xây dựng hai đường cao tốc kia càng làm cho tài chính giảm đi, đường càng lúc càng xấu khiến xe cộ đi lại ít hơn, điều này làm người của Vĩnh Lương và Ninh Lăng rất phản đối.

Trong Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh năm nay, đại biểu của hai Thị xã đã yêu cầu Ủy ban nhân dân tỉnh vừa làm hai đường cao tốc kia, đồng thời phải chú ý xây dựng giao thông khu vực khó khăn. Cho nên năm nây Sở Giao thông dự định đưa ra việc cải tạo hoàn toàn quốc lộ 915.

Quốc lộ 915 chạy từ Thổ Thành, qua Ninh Lăng đến Tào Tập. Nhưng Hoa Lâm lại ở phía bắc, thị trấn Tân Bình cách huyện thành Hoa Lâm không đầy 23km. 23km này mặc dù là đường nhựa nhưng nhiều năm không sửa chữa nên đã xuống cấp. Ngay cả Tương Uẩn Hoa đưa Triệu Quốc Đống tới đây cũng không nhịn được mà mắng. Điều này bảo sao Thị ủy cũng tổ chức vài nhà đầu tư tới Hoa Lâm nhưng bọn họ sợ vì vấn đề giao thông nên bỏ hết.

Chướng ngại lớn nhất là 23km đường từ Tân Bình tới Hoa Lâm. Mà Hoa Lâm chạy mãi về phía đông tới thị trấn Hà Khẩu còn có 35km, con đường này đã xuống cấp. Đây vốn là con đường rất quan trọng nối Hoa Lâm và Tân Châu, nhưng vì đường xấu, xe cộ không thể qua lại nên hầu hết xe từ Tân Châu đến Ninh Lăng phải đi vòng qua Vĩnh Lương.

Giao thông vẫn ngăn cản sự phát triển của Hoa Lâm, nhưng phát triển giao thông phải đầu tư lớn, chỉ dựa vào Hoa Lâm và Ninh Lăng đầu tư là không thể chịu được. Hơn nữa muốn cải thiện giao thông không chỉ dựa vào mình Hoa Lâm, mấy huyện khác như Thương Hóa, Phong Đình, Thổ Thành, thậm chí Ninh Lăng cũng phải sửa đổi. Nhưng tài chính của Ninh Lăng chỉ có như vậy, hàng năm phải đảm bảo trả lương cho nhân viên, vậy đâu ra tiền mà làm đường.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Đã tìm được chướng ngại đó là giao thông. Mà đoạn từ Trung Tân Bình tới Thị trấn Thành Quan thông từ Ninh Lăng tới Hoa Lâm càng quan trọng nhất, hắn muốn phá vỡ cục diện thì đầu tiên phải giải quyết vấn đề này.

Chỉ sợ đám người La Đại Hải, thậm chí Trì Trường đều đang nhìn chằm chằm vào mình. Bọn họ cũng hiểu mục đích Thị ủy đưa Triệu Quốc Đống tới Hoa Lâm để làm gì. Thậm chí còn để trống một chức thường vụ huyện ủy dành cho Triệu Quốc Đống nếu như hắn làm tốt công việc.
Bình Luận (0)
Comment