Lộng Triều

Chương 290

- Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống nhìn tới thì thấy là Khúc Vân Phong.
- Vân Phong.

- Ha ha, anh cũng tham gia hội nghị?
Khúc Vân Phong có chút hưng phấn vì gặp người quen.
- Sao không thấy Kiến Bân đâu nhỉ?

- Huyện Thương Hóa có lẽ đã tới rồi? Học tập đồng chí Khổng Phồn Sâm sẽ làm chúng ta tăng lên phẩm chất, không ai được vắng mặt. Chúng ta là cán bộ trẻ tuổi càng nên học tập.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.

- Ông đi đi, đừng có giả vờ nói đạo lý với tôi. Ai chẳng biết điều này. Anh đã về lần nào chưa?
Khúc Vân Phong một bên nhìn người bên mình đang làm gì, một bên nói chuyện với Triệu Quốc Đống.

- Về một lần, còn anh?
Triệu Quốc Đống nói.

- Tôi cũng về, một tháng một lần. Đàn ông mà, phải có nhu cầu sinh lý kia chứ? Hơn nữa làm cả công lẫn tư. Ông đừng có mà giả vờ với tôi, lấy được 100 ngàn và một xe ở sở tôi mà, phải không?
Khúc Vân Phong nói;
- Được đó, Quốc Đống, còn có thể kéo cả Chủ tịch Thang ra, đúng là trước đây không chú ý tới anh.

- Trùng hợp gặp người coi như quen với chủ tịch Thang nên nhờ nói giúp. Một xe và 100 ngàn, xe về bên Đại hội đại biểu nhân dân, 100 ngàn thì có lẽ huyện đã quy hoạch hết.
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói:
- Đâu so sánh được với anh là người của Sở nông nghiệp, kiếm được mấy hạng mục thế?

- Một, là hạng mục cải tạo đất.
Khúc Vân Phong nói rất bình tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống có thể thấy vẻ đắc ý của đối phương. Triệu Quốc Đống vốn không định hỏi nhưng thấy đối phương cố ý lộ đuôi, mình nếu không phối hợp thì không ổn.
- Sở nông nghiệp cho bao tiền thế?

- Ít nhất cũng được 2 triệu. Tôi đang xem có thể kéo được 3 triệu không?
Khúc Vân Phong cười nói.

- Mẹ nó chứ, còn nói tôi, ông vừa mở miệng đã gấp mười lần so với tôi chạy bao ngày. Công bằng ở đâu?
Triệu Quốc Đống ra vẻ buồn bực nói:
- Khúc Vân Phong, tối nay ông nhất định phải mời khác. Tôi không ăn cơm nhà khách Thị ủy, tôi muốn tới nhà hàng tốt nhất Ninh Lăng.

- Được, ông đừng giả vờ trước mặt tôi. Chẳng lẽ nói Sở Giao thông lạnh nhạt với ông sao? Nói đi, Giám đốc Thái cho Hoa Lâm bao nhiêu?
Khúc Vân Phong cũng biết Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt ở Sở Giao thông.

- Sao dám so sánh với ông. Sở tôi mặc dù đồng ý sẽ hỗ trợ làm được nhưng một phải có hạng mục thích hợp, hai là phải có tài chính huyện, Thị xã góp với. Hai điều kiện không đủ thì một xu cũng đừng mong. Bây giờ huyện rất nghèo, lấy đâu ra tài chính. Cục Giao thông thành phố càng thêm keo kiệt, tôi bây giờ lo tới tóc sắp bạc rồi. Chỉ hy vọng có thể lừa lãnh đạo sở tới Hoa Lâm xem sao.

Từ lúc thấy Khúc Vân Phong tối đó lén rời đi, Triệu Quốc Đống cũng không coi nhẹ hai người này. NHững người này đều giấu rất tốt, đối phó bọn họ cũng không thể nói láo, nếu không sẽ dễ bị nói phá, sau này gặp mặt sẽ xấu hổ. Nhưng không thể không nói láo, ghen ghét thường vì mấy việc nhỏ nhặt tạo thành.

Khúc Vân Phong cũng biết hạng mục làm đường đều yêu cầu Thị xã, huyện phải bỏ ra một phần thì trên tỉnh mới hỗ trợ. Chỉ mong tỉnh gánh hết là không thể. Huyện Hoa Lâm là huyện nghèo số một số hai Ninh Lăng, lại không có ngành công nghiệp, không có cây nông nghiệp trụ cột, chỉ là một huyện lo miếng ăn mà thôi, thậm chí còn kém cả Thương Hóa.

- Vậy ông phải cố lên, phải làm tốt công tác với Bí thư, Chủ tịch huyện, tranh thủ huyện bỏ ra một khoản.

Khúc Vân Phong đây là nói nhảm. Nếu có thể được thì cần gì làm công tác tư tưởng với Trâu Trì Trường cùng La Đại Hải. Có tiền bọn họ đã bỏ ra rồi.

- Đúng thế, cùng cố gắng mà.
Triệu Quốc Đống thầm mắng trong lòng. Người này cũng học vẻ của quan chức, mấy hôm không gặp đã thế rồi.
- Kiến Bân thì sao?

- Cũng được, nghe nói cũng lấy được một hạng mục làm công trình thủy lợi, chuẩn bị gia cố đập nước nhỏ của huyện Thương Hóa. Theo tôi biết ít nhất cũng cần là 4, 5 triệu. Huyện sẽ bỏ một phần.
Khúc Vân Phong cười nói:
- Anh đừng xem thường Viên Kiến Bân, y rất khôn khéo, nếu không thì sao lại chủ động xin tới Thương Hóa.

- Y chủ động xin tới đó?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nói.

- Ha ha, không biết ư, sau này anh sẽ biết.

Khúc Vân Phong ra vẻ thần bí làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Chẳng qua hắn cũng không tiện nói gì. Thấy mọi người đang lục tục vào hội trường, Triệu Quốc Đống và Khúc Vân Phong chỉ có thể chào nhau và đi về đoàn mình.

Các huyện, Cục ngồi theo vị trí được sắp xếp sẵn. Xem ra Thị ủy lần này đã phân công rõ ràng, chi tiết. Người của từng đơn vị ngồi sát cạnh nhau, không có vị trí trống.

Quận Ninh Lăng được xếp ở đầu tiên. Đây là Quận đứng đầu về dân chúng và kinh tế của Thị xã, bọn họ đương nhiên ngồi ở đâu, sau đó là huyện Trường Lục, Thổ Thành. Hoa Lâm không thể nghi ngờ cùng Thương Hóa xếp cuối cùng. Lúc này Triệu Quốc Đống mới thấy Viên Kiến Bân.

Mọi người vào hội trường khiến nơi này trở nên ồn ào, khói bay quanh trên không khí. Thời gian này vẫn chưa cấm hút thuốc ở nơi công cộng. Việc đầu tiên của mọi người khi vào cuộc họp là lấy thuốc ra hút.

Triệu Quốc Đống đi cuối cùng trong đoàn của Huyện Hoa Lâm, mà ngồi ngay sau Huyện Hoa Lâm chính là cục Tài chính đứng đầu Thị xã. Mà ngồi cạnh Triệu Quốc Đống là Cục trưởng cục Tài chính - Lý Đỉnh Nam. Một Cục trưởng cục Tài chính rất mạnh. Đương nhiên y được như vậy là do đi theo Mạch Gia Huy.

Triệu Quốc Đống ngồi xuống, chiếc ghế cứng này ngồi mấy tiếng đúng là khó chịu. Cũng may có thể nhân cơ hội đi Wc mà giải lao chút.

Bên trái Triệu Quốc Đống là Phó chủ tịch huyện Tân Tồn Hoán, một người chưa vào Đảng. Bình thường trong bộ máy lãnh đạo huyện, thành phố đều có một phụ nữ, một người chưa vào đảng để thể hiện chính sách mọi người cùng xây dựng đất nước.

- Chủ tịch Tân, hút một điếu? Triệu Quốc Đống và Tân Tồn Hoán cũng không mấy khi nói chuyện. Triệu Quốc Đống nhớ Tân Tồn Hoán không hút thuốc, quả nhiên đối phương xua tay không nhận.

Triệu Quốc Đống liếc nhìn một tên kiêu căng bên cạnh, Triệu Quốc Đống vốn không định để ý tới đối phương. Không cần biết y làm gì, ít nhất bây giờ mình không nhờ tới đối phương. Nhưng nghĩ tới mình ở Ninh Lăng ba năm, không chừng sẽ có quan hệ với các Cục trên thành phố nên đành phải nhịn mà mời tên này một điếu.

Lý Đỉnh Nam vốn không muốn tham gia hội nghị như thế này, nhưng lần này Thị ủy phát công văn rõ ràng, yêu cầu muốn nghỉ nhất định phải xin phép Mục Cương. Lý Đỉnh Nam đã gọi điện cho Mục Cương, đối phương không nói gì mà chỉ nói không có nguyên nhân đặc biệt là không được xin phép.

Thấy đối phương mời thuốc, Lý Đỉnh Nam ngẩn ra. Người này không cần phải nói cũng biết không phải cán bộ bản địa. Cán bộ bản địa không hút thuốc Trung Hoa, cấp phó huyện bình thường thì chỉ hút Hồng Sơn hoặc Asima, còn Trung Hoa thì nói rõ người này có lai lịch.

Lý Đỉnh Nam không nói gì mà cầm thuốc, sau đó lấy bật lửa bên hông ra châm hút.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, người này đúng là có chút kiêu ngạo. Thời này ở Ninh Lăng có thể dùng bật lửa gas này thì chỉ sợ không có mấy người. Bật lửa của Triệu Quốc Đống là Dunhill, Dunhill cũng không phải là bật lửa chuyên nghiệp. Nó chủ yếu chú trọng tinh sảo và làm đồ tặng.

- Anh từ trên điều xuống? Là sở nào vậy?
Lý Đỉnh Nam nói mặc dù rất bình tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống có thể thấy rõ sự kiêu ngạo.

- Ừ, tôi từ Sở Giao thông xuống Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống nói.

- Tuổi trẻ tài cao, cậu đã đến 28 chưa?
Lý Đỉnh Nam thấy đối phương còn trẻ nên nói.

- 25
Triệu Quốc Đống không thích thái độ của đối phương, chẳng qua hắn cũng không tiện phản ứng.

- Ừ, trên tỉnh vừa xuống đúng là tốt.
Lý Đỉnh Nam phun ra một hơi thuốc để giấu mặt mình trong làn khói.
Bình Luận (0)
Comment