Lộng Triều

Chương 297

Triệu Quốc Đống chọn một quán rượu khá vắng vẻ mà ngồi để qua hét buổi chiều. Hắn vừa mới đi vào thì thấy một đôi nam nữ từ bên cạnh đi tới. Cô gái khá quen mắt.

Đây không phải Tiêu Mẫu Đan sao? Sao lại chạy lên đây? Triệu Quốc Đống rất kinh ngạc. Hắn thật đúng là không ngờ Tiêu Mẫu Đan còn có thể lên tận đường Tân Giang – Ninh Lăng mà chơi.

Tiêu Thiên Vũ rất khó chịu vì hay gặp người quen ở trên đường.

Bà chị nói muốn tới Ninh Lăng hai lần mà không được đi dạo phố, nhưng không có tiền thì đi dạo phố gì chứ. Nhìn các cô nữ sinh mỗi lần đi dạo phố có lần nào hai tay không mà về đâu, không bỏ ra vài chục tệ thì sao có thể mua được gì. Chiều nay y không phải đi học, không ít bạn học cũng tới đây đi dạo, chẳng may gặp phải người quen thì với cách ăn mặc này của chị gái không làm mình mất mặt sao?

- Chị ơi, về đi? Mấy cái này có gì đáng xem chứ? Vừa nãy chị không phải đã lên núi Huyền Vũ để xem toàn bộ Ninh Lăng sao, còn gì xem đâu?
Tiêu Thiên Vũ rất khó chịu nói:
- Ở bên này toàn quán rượu, đến chiều là không có gì hay để xem cả. Đến tối mới có nhiều người qua lại.

- Tiểu Tam ….
Tiêu Mẫu Đan chưa nói hết câu đã bị Tiêu Thiên Vũ cắt ngang:
- Chị, em không phải nói với chị bao lần sao? Gọi em là Thiên Vũ, đừng gọi cái tên kia.

- Được rồi Thiên Vũ, em nói các công trình kiến trúc kỳ lạ cạnh sông đều là dùng để uống rượu sao? Vì sao cứ phải tới đây mới uống được rượu?
Tiêu Mẫu Đan cầm một chiếc túi nilon, trong đó là quần áo mùa hè cho Tiêu Thiên Vũ.

- Chị biết gì chứ, đây là đẳng cấp biết không? Ở đây có phong cảnh đẹp, ngồi ở đây sẽ mát, uống chén XO, nói chuyện thế giới.
Tiêu Thiên Vũ nhìn quán rượu bên cạnh, ở đây đều là quán rượu sang trọng, mấy quán rẻ tiền gần trường sao có thể so sánh. Dù là mấy đám bạn học có điều kiện gia đình tốt ở trường cũng không mấy khi tới đây tiêu sài.
- Nhất định phải uống rượu ở đây sao, đây có phải là nơi tốn nhiều tiền không?

Tiêu Mẫu Đan lắc đầu rồi kéo em trai đi sang bên.

Tiêu Thiên Vũ muỗn tránh khỏi tay chị gái, nhưng bà chị lại không hề chú ý.

- Chị, thế giới này rất phong phú, chi đúng là ếch gồi đáy giếng.
Tiêu Thiên Vũ hừ một tiếng:
- Trước đây vốn nghĩ huyện thành Hoa Lâm đã tốt, nhưng đến Ninh Lăng thì chị mới biết Hoa Lâm lạc hậu, nghèo khó như thế nào. Sau này em nhất định nghĩ biện pháp ở lại Ninh Lăng, không muốn về Hoa Lâm.

- Nhưng chị nghe nói em khi tốt nghiệp phải được phân công về địa phương sao?
Tiêu Mẫu Đan không hiểu tâm lý của thằng em.

- Hừ, có quan hệ thì xác định phân công rồi cũng không cần về.
Tiêu Thiên Vũ oán giận nói.
- Chuyện này có nhiều mà.

- Nhưng mà nhà ta đâu có quan hệ gì?
Tiêu Mẫu Đan lo lắng nói:
- Thiên Vũ, em đừng nghĩ nhiều làm gì, còn hai năm cơ mà. Cố gắng học tập nghiêm chỉnh đi.

Tiêu Thiên Vũ đang định phản đối thì nghe thấy tiếng xe dừng ngay bên cạnh:
- Mẫu Đan, cô làm gì ở đây?

Tiêu Thiên Vũ có chút kinh ngạc nhìn thanh niên ngồi trong xe kia? Gọi chị mình như vậy, là bạn trai của chị mình sao? Chị chưa nói gì với mình mà.

Thanh niên này trông rất oai, đi xe xịnh, xe màu xanh biếc tỏa sáng dưới ánh nắng. Đối phương mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, đeo kính râm.

- Chủ tịch Triệu? Sao ngài lại ở đây?
Tiêu Mẫu Đan có chút hốt hoảng mà nói.

- Ha ha, cô có thể lên Ninh Lăng, sao tôi không thể lên.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Sao lại đột nhiên lên Ninh Lăng thế? Cô không phải không hay ra ngoài sao?

- Em lên thăm em trai và mang theo vài thứ.
Tiêu Mẫu Đan cố ưỡn ngực lên, hoàn toàn không chú ý Triệu Quốc Đống dừng lại trên ngực cô.
- Đây là em trai em học ở trường Sư phạm Ninh Lăng.

- Đây là em trai cô?
Triệu Quốc Đống nhìn thanh niên đứng cạnh Tiêu Mẫu Đan. Hai người trông khá giống nhau.

- Vâng, năm ngoái nó thi vào Sư phạm Ninh Lăng.
Tiêu Mẫu Đan nở nụ cười đầy tự hào.

- Ồ, Sư phạm Ninh Lăng à?
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ nghe Tiêu Mẫu Đan nói trình độ của cô bình thường, em cô còn đi học, cô thôi học đi làm.
- Ừ, cũng được, nhà cô bây giờ coi như có sinh viên đại học.

- Vâng, thành tích em trai em rất tốt, ngày sau có thể lưu lại Ninh Lăng.

- Được đó, Ninh Lăng là nơi rất tốt, có thể ở lại Ninh Lăng đương nhiên tốt rồi.
Triệu Quốc Đống nói:
- Hai người đi đâu vậy?

- Em và em trai đi dạo trên bờ sông. Nghe nói ở đây là đẹp nhất Ninh Lăng.
Tiêu Mẫu Đan cười cười đầy hạnh phúc:
- Đúng rồi, Chủ tịch Triệu lên Ninh Lăng làm gì?

- Tôi vừa ăn ở khách sạn Ninh Lăng, tối còn có chút việc nên phải ở lại Ninh Lăng. Chiều không có việc gì nên định ra bờ sông uống rượu. Sao, nếu không có việc gì thì cô cùng em cô ngồi với tôi một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Tiêu Mẫu Đan nghe vậy liền vội vàng lắc đầu nói:
- Không được, Chủ tịch Triệu, em sao có thể uống rượu với ngài. Em không biết uống rượu, em trai em không uống, nó còn đi học.

- Sinh viên đại học mà không uống rượu?

- Ai nói em không biết uống. Chị, người khác mời như vậy thì chúng ta phải đi chứ.

Tiêu Thiên Vũ nhìn chiếc xe mà thấy rất hâm mộ. Y từ nhỏ đã thích xe hơi, chiếc xe này thì y đã thấy trên tạp chí ô tô, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó ở khoảng cách gần như vậy.

Tiêu Mẫu Đan giật mình nhìn Tiêu Thiên Vũ. Cô không biết sao Tiêu Thiên Vũ lại đột nhiên nói như vậy, điều này làm cô rất khó hiểu.

- Vậy lên xe đi, đi đâu?
Triệu Quốc Đống thấy hai chị em Tiêu Mẫu Đan không nhất trí với nhau. Hắn cũng có thể nhận ra Tiêu Thiên Vũ rất hâm mộ chiếc xe của mình.

Quán rượu Hồng Nguyệt Lượng là quán khá sang trọng ở khu vực này. Căn nhà hai tầng làm toàn bằng gỗ đầy phong cách phương tây.

Buổi chiều không quá đông khác, cả quán chỉ có một bàn hai người. Triệu Quốc Đống lên tầng hai chọn bàn gần cửa sổ nhìn ra ngoài.

- Mẫu Đan, em cô tên gì?
Triệu Quốc Đống vốn gọi Tiêu Mẫu Đan là Tiểu Tiêu, nhưng lúc ấy hắn nghĩ Tiêu Mẫu Đan lên gặp bạn trai nên gọi là Mẫu Đan. Bây giờ hắn lại thấy Mẫu Đan dễ nghe hơn Tiểu Tiêu, nên cứ thế mà gọi.

- Em tên Tiêu Thiên Vũ, học khoa lịch sử - Sư phạm Ninh Lăng.
Tiêu Thiên Vũ có chút rụt rè, nhất là sau khi biết Triệu Quốc Đống là cán bộ từ trên tỉnh phái xuống là Phó chủ tịch Huyện Hoa Lâm thì càng rụt rè hơn.

- Ừ, tôi cũng gọi cậu là Thiên Vũ. Mẫu Đan, xem ra em trai cô không nhỏ hơn cô là bao.
Triệu Quốc Đống ra hiệu nhân viên phục vụ mang một chai VSOP Napoléon .

- Thiên Vũ chỉ kém em một tuổi.
Tiêu Mẫu Đan cũng dần bình tĩnh lại. Triệu Quốc Đống không hề ra vẻ gì cả, hơn nữa Triệu Quốc Đống khá tùy tiện, Tiêu Mẫu Đan không coi hắn là lãnh đạo. Đến mấy hôm trước Mã Bản Quý nhắc hai cô phải phục vụ tốt vị Phó chủ tịch huyện này, còn thần bí nói với hai cô là vị Trưởng phòng Ngưu – Phòng Giao thông kia bị Chủ tịch Triệu đuổi đi, lúc này Tiêu Mẫu Đan mới thấy khác.

- Chủ tịch Triệu, xe này của ngài có phải là xe Toyota Nhật Bản trên tạp chí không?
Tiêu Thiên Vũ nhìn chiếc xe bên dưới rồi hâm mộ nói:
- Chắc phải sáu bảy trăm ngàn, đủ mua hai xe Audi.

- Đừng gọi tôi là Chủ tịch Triệu, nghe khó chịu lắm. Tôi cũng chỉ hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi là Triệu ca đi. Cậu thích xe hơi à?

- Vâng, em thích Mercedes - Benz cùng BMWs, còn cả Lincoln của Mỹ.

- Ồ, Mercedes - Benz cùng BMWs? Lincoln?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, cậu ta đây không phải là thích xe mà là thích thương hiệu.
- Cậu thích Mercedes - Benz là loại nào. Lincoln có phải là loại ba cửa không?

- Đúng, chính là loại xe Lincoln này, xe dài, ngồi xuống nhất định rất thích.
Tiêu Thiên Vũ trong trường cũng đọc một vài tạp chí xe hơi, các thương hiệu xe sang làm y si mê. Chỉ tiếng là không có cơ hội gặp.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Xem ra Tiêu Thiên Vũ này hơn phân nửa là hay xem tạp chí xe hơi mà thích.

- Mẫu Đan, cô phải bảo Thiên Vũ học chăm vào, tranh thủ ngày sau được đi xe Lincoln ba khoang.
Triệu Quốc Đống trêu chọc nói:
- Chẳng qua xe Lincoln này có yêu cầu khá cao. Đừng nói là Ninh Lăng, chỉ sợ ở An Đô cũng không có mấy đường thích hợp với nó.

- Triệu ca, xe này của anh rất được, xe việt dã loại mới nhất của Toyota. Nghe bạn học em nói ở Ninh Lăng không có mấy chiếc. Hoa Lâm có nhiều tiền như vậy mà mua xe này sao?
Tiêu Thiên Vũ cẩn thận nhấp một ngụm rượu. Rượu VSOP không dễ uống, nhưng lại coi như là loại kiểu mẫu.

- Rượu này khó uống quá. Chủ tịch Triệu, Thiên Vũ, rượu này có phải có vấn đề không?
Tiêu Mẫu Đan có phải có vấn đề không?

- Chị, chị không biết đừng nói linh tinh, rượu tây đều có mùi này.
Tiêu Thiên Vũ hơi mất mặt. Chị mình đúng là.

- Ha ha, Mẫu Đan, đây là do cô không quen, quen thì sẽ tốt hơn. Lúc đầu tôi mới uống cũng khó, lâu dần thì quen.
Triệu Quốc Đống bỏ thêm viên đá vào chén cho Tiêu Mẫu Đan mà nói:
- Thêm đá vào uống dễ hơn.

- Ồ, xe ai đây? Đẹp quá.

- Không phải xe Ninh Lăng, là xe bên ngoài, từ biển là biết ngay.

- Ôi, loại này mới có mà, nhìn xe cũng biết là xe mới.

Một loạt âm thanh ồn ào vang lên. Triệu Quốc Đống nhìn xuống thì thấy một đám sinh viên đang đi lên.
- Ông chủ, trên tầng còn bàn không?

- Sao lại không còn, chiều có mấy ai uống đâu.

- Trần Phong, nếu không bao cả tầng hai đi. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 19 của Lục Nhị, có người ngoài sẽ không tiện.


- Không cần, bảo người trên tầng hai rời đi là được.

- Bảo Xuân Hành, ông nói người ta đi? Người ta cũng bỏ tiền ra cơ mà.

- Hừ, Hồ Diễm, ông có tin không? Tôi làm được đó.

Sau đó có năm sáu nam nữ đi lên.
- Ồ, đúng là có người, Bảo Xuân Hành, xem ông đó.

Triệu Quốc Đống nhíu mày, lại là sinh viên. Chẳng lẽ nói sinh viên bây giờ tiêu xài nhiều như vậy sao?

- Ồ, Lục Nhị.

- Tiêu Thiên Vũ, sao bạn cũng ở đây?
Cô gái đứng giữa khá đẹp kinh ngạc nói. Mà Tiêu Thiên Vũ cũng rất kích động đứng lên đi tới.

- Thằng này là ai?

- Là bạn cùng lớp bọn tôi, Tiêu Thiên Vũ, trông đẹp trai đó chứ?
Một cô gái cười hì hì nói:
- Tiêu Thiên Vũ, sao ông biết chúng tôi muốn mừng sinh nhật Lục Nhị ở đây?

- Hôm nay là sinh nhật Lục Nhị?
Tiêu Thiên Vũ kinh ngạc nói. Hắn nhìn cô gái, cô gái có chút mất tự nhiên gật đầu nói:
- Ừ, mình vốn không định nói cho bọn họ, đều do Hiểu Đồng nhiều chuyện, bọn họ cứ đòi đến đây chúc mừng mình.

Tiêu Thiên Vũ nhìn vào tên thanh niên đang ôm chiếc bánh mừng sinh nhật lớn, đường kính phải hơn 80cm, làm chiếc bánh này ít nhất cũng trên 100 tệ.

Thấy Tiêu Thiên Vũ mặt mày hơi cứng lại, cô gái có lẽ thấy không ổn nên vội vàng nói:
- Thiên Vũ, hay là chúng ta cùng chúc mừng.

- Lục Nhị, sao không giới thiệu một chút, đây là bạn học của em sao?
Thanh niên ôm chiếc bánh có chút khinh thường nhìn bộ quần áo bình thường của Tiêu Thiên Vũ.

- Đây là biến hoá cùng lớp em, Tiêu Thiên Vũ.
Cô gái có chút lo lắng nhìn thanh niên kia:
- Thiên Vũ, đây là Bảo Xuân Hành, học năm ba trường ta.

Tiêu Thiên Vũ hơi tái mặt. Y sớm biết không chỉ có Trần Phong cùng lớp theo đuổi Lục Nhị, nghe nói vài tên con nhà giàu có ở năm ba cũng theo đuổi Lục Nhị. Trần Phong rất có tiền, nghe nói trong nhà có vài xe tải chở hàng, điều này đã làm hắn cảm thấy áp lực.

- Lục Nhị, bạn thật sự thích cách chúc mừng như vậy sao?
Tiêu Thiên Vũ cố nhịn cơn tức giận trong lòng mà nói. Trước mặt Lục Nhị thì dù tức đến đâu hắn cũng không dám phát tác.

- Thiên Vũ, bọn họ chỉ là chúc mừng mà thôi, đều là bạn học mà.
Lục Nhị cẩn thận nhìn mấy người rồi nói.

Tiêu Thiên Vũ không nói gì mà lặng lẽ đứng đó.

Triệu Quốc Đống đứng xa xa nhìn thì thấy đáng thương cho kẻ thất bại trước quyền, tiền.

Lục Nhị kia tất nhiên có một đoạn tình cảm với Tiêu Thiên Vũ, có lẽ đang khá thân thiết nhưng tên ôm bánh và một tên nhét tay trong túi quần kia nhất định là kẻ có tiền.

Tiêu Mẫu Đan cũng thấy rõ cảnh này, nhưng cô chỉ có thể bất lực nhìn, không dám nói gì.

Lục Nhị cuối cùng đã cùng mấy bạn học đi sang chỗ khác, thi thoảng nhìn Tiêu Thiên Vũ với đầy vẻ áy náy.

- Cậu tên Tiêu Thiên Vũ? Xem ra cậu cũng muốn theo đuổi Lục Nhị?
Tên thanh niên nhét tay vào túi quần khinh thường nói:
- Tôi đã sớm nghe nói có một thằng theo đuổi Lục Nhị, là cậu hả. Cậu cảm thấy viết vài bài thơ, được đăng trên báo trường là giỏi sao?

Tiêu Thiên Vũ mặt xanh mét lại, hai tay nắm chặt, cả người run lên.

- Mày chẳng qua chỉ là một tên hướng nghiệp ở Hoa Lâm điều lên, tốt nghiệp là về nông thôn ở Hoa Lâm dạy học, chẳng lẽ nói mày cảm thấy Lục Nhị sẽ cùng mày tới Hoa Lâm sống cả đời?
Thằng thanh niên châm biếm:
- Mày cả đời chịu khổ ở núi thì cũng không lên kéo người khác chứ?

Tiêu Thiên Vũ căm tức nói:
- Anh cho rằng nhà mình có quyền, có thế là muốn làm gì cũng được sao?

- nhà tao có quyền thế không phải lỗi của tao. Tao cũng không làm gì mà. Tao không bắt ép Lục Nhị.

Tao và Trần Phong lớp mày là công bằng cạnh tranh, Lục Nhị chọn ai thì chưa xác định mà. Tao chỉ là nói với mày, không nên lãng phí thời gian, tiền bạc vào trò chơi này. Nghe nói mày nhịn ăn mà mua tặng Lục Nhị một đôi giày da? Không cần phải như vậy đâu, Trần Phong có thể bỏ ra vài trăm mua một đôi giày, màu được không? Tao có thể giúp Lục Nhị tốt nghiệp ở lại Ninh Lăng, tao có thể khiến phòng Giáo dục Phong Đình thả Lục Nhị ra, mày làm được không?

Tên thanh niên nói làm Tiêu Thiên Vũ bị đả kích mạnh. Y lo nhất là sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công tới đâu thì không thể tự quyết định, sao có thể lo cho Lục Nhị. Ai không muốn ở lại Ninh Lăng cơ chứ?

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nhìn tên thanh niên kia. Tên thanh niên còn rất phong độ vỗ vỗ vai Tiêu Thiên Vũ rồi đi sang bàn khác.

Nhìn Tiêu Thiên Vũ mặt mày tái mét về bàn, ngơ ngác nhìn chai rượu, sau đó giơ lên mà uống ừng ực.

- Tiểu Tam, Tiểu Tam, em đừng uống vậy, không chịu được đâu.
Tiêu Mẫu Đan giữ tay Tiêu Thiên Vũ lại mà nói.

- Cút, chị đừng lo cho tôi.

Triệu Quốc Đống không ngờ Tiêu Thiên Vũ lại vô dụng như vậy. Bị đả kích mà dùng rượu để phát tiết, mượn rượu quên sầu, còn lạnh lùng nói với chị gái như vậy. Triệu Quốc Đống thầm khinh bỉ nhưng thấy Tiêu Mẫu Đan tái mặt sắp khóc nên không đành lòng mà giữ tay Tiêu Mẫu Đan lại:
- Mẫu Đan, cô đừng để ý tới cậu ta. Loại người không chịu nổi đả kích thì bị người ta đá là phải. Nếu tôi là cô gái kia cũng không chọn cậu ta.

- Anh nói gì?
Tiêu Thiên Vũ uống rượu đến độ mặt đỏ bừng.

- Tôi nói người như cậu không đáng để đồng tình, thoáng bị ngăn cản một chút là thành như vậy. Ngay cả chị gái cũng không quý trọng, chẳng lẽ nói một người phụ nữ sẽ làm cậu chết đi sống lại sao?
Triệu Quốc Đống từ tốn nói:
- Vừa nãy người kia nói rất đúng, cạnh tranh là công khai, công bằng. Cậu ta ũng không ép cô gái kia, quyền lựa chọn là do chính cô gái đó. Chỉ cần cậu có thể có bản lĩnh như đối thủ, có chỗ dựa hơn đối thủ, có tiền hơn Trần Phong kia, vậy cô gái kia không phải ngoan ngoãn về bên cạnh cậu sao?

- Anh nói thì dễ, y là con nhà quyền quý, Trần Phong kia nhà có vài trăm ngàn, tôi lấy gì so sánh với bọn họ? Anh cũng nghe hắn nói đó, tôi đã cố gắng, bàn thơ, văn tôi viết được đăng lên báo, nhưng tiền nhuận bút chỉ có vài chục tệ. Tôi làm bài văn phát biểu đăng trên báo trường chỉ được vài câu khen ngợi, làm như vậy thì có lợi lộc gì, tất cả đều phí công.
Tiêu Thiên Vũ mặt mày hung dữ gần như là quát lên với Triệu Quốc Đống.

- Vậy cậu dù tức giận nhưng cũng cam tâm tình nguyện để người khác cướp bạn gái trong tay mình đi sao?

Triệu Quốc Đống không khỏi nhớ lại tình cảnh của mình. Đường Cẩn cũng là như vậy, mình lúc ấy có thật sự cố gắng hết mức không? Nếu như lúc đầu mình không hề giữ lại mà thể hiện ra, vậy Đường Cẩn có thể rời khỏi mình không? Nhất định không. Triệu Quốc Đống thầm trả lời chính mình, nhưng làm như vậy có ý nghĩa và giá trị gì không? Nếu như không có vậy Tiêu Thiên Vũ thật sự đoạt lại trái tim cô gái Lục Nhị kia thì có ý nghĩa gì?

- Vậy anh muốn tôi nên làm như thế nào?
Tiêu Thiên Vũ đau đớn đấm vào ngực mình như một con khỉ.

- Nếu tôi có thể giúp cậu, cậu cảm thấy như thế nào?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Anh giúp tôi? Anh giúp tôi như thế nào?
Tiêu Thiên Vũ đột nhiên đứng bật dậy giống như lúc này y mới nhớ người đàn ông trước mặt là lãnh đạo từ tỉnh phái xuống, làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm.
- Triệu ca, anh có thể giúp em, có phải không? Anh có thể giúp em, anh nhất định có thể giúp em, phải không?

- Tôi có thể giúp cậu, tôi tin nếu mình giúp cậu thì Lục Nhị kia sẽ trở về bên cậu. Nhưng cậu cảm thấy Lục Nhị về bên mình có ý nghĩa gì không? Cậu và cô ta có tình yêu trong sáng không? Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của cô ấy không? Có lẽ cậu sẽ nói cô ấy cũng không làm gì. Cơ thể của Lục Nhị có lẽ không phản bội cậu, nhưng tình của của cô ta thì sao? Trái tim của cô ta thì sao? Trái tim và tình cảm của cô ta đã bị dây bẩn, hơn nữa sự ô uế này vĩnh viên không thể rửa sạch. Cậu có tin là một khi có cơ hội thì cô ta sẽ lại một lần nữa phản bội cậu không?

Lời nói sắc bén của Triệu Quốc Đống làm cho những điều không muốn nghĩ tới của Tiêu Thiên Vũ đã xuất hiện, nó giống như vết thương vừa liền miệng lại vỡ ra, đau đớn đến độ Tiêu Thiên Vũ không thể thở nổi. Tiêu Thiên Vũ gần như muốn gào lên:
- Không, không, anh nói không đúng. Cô ấy không khuất phục bọn họ. Bọn họ chỉ là muốn dụ dỗ cô ấy, cô ấy có thể kiên trì được. Cô ấy nói với tôi là cô ấy xem thường mấy thứ dung tục đó. Triệu ca, anh phải giúp tôi.

Triệu Quốc Đống ngửa đầu thở dài một tiếng. Mấy thứ dung tục thường lại có sức hấp dẫn và ăn mòn lớn nhất. Dù là đàn ông, phụ nữ một khi đã hưởng thụ thì khó có thể chống đỡ. Mà đối phó mấy thứ dung tục thì biện pháp đơn giản nhất là càng dung tục hơn.

- Được rồi, cậu tìm cơ hội nói với cô gái đó, chiếc xe dưới tầng là của tôi, tôi làm ở trên tỉnh, cậu là em vợ tôi. Sau khi cậu tốt nghiệp sẽ trực tiếp được điều lên một cơ quan nhà nước ở Thành phố An Đô. Cậu hỏi cô ta sau khi tốt nghiệp có muốn lên Thành phố An Đô hay không? Nếu cô ấy không tin, cậu có thể mang cô ta tới đây, tôi nói với cô ta. Nhưng tôi nhắc cậu, Tiêu Thiên Vũ, tất cả là hiện tượng bề ngoài, dùng cách này sẽ giúp cậu thằng, kéo được tình yêu thần thánh của cậu về, nhưng như vậy có đáng hay không, điều này cậu tự suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

- Tôi không cần biết, tôi không thể mất Lục Nhị. Chỉ cần cô ấy bây giờ không bị mấy tên kia mê hoặc, cô ấy nhất định có thể trở lại với tôi, đi đến cuối cùng với tôi.

- Đi đến cuối cùng ư?
Không đợi Tiêu Thiên Vũ nói xong, Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Đã như vậy thì cậu sang đó đi. Chú ý đừng ra vẻ buồn bã, chua xót đó, phải tỏ khí thế của đàn ông. Thua gì cũng được nhưng không được thua ở khí thế.
Bình Luận (0)
Comment