- Bây giờ tôi cũng không nói nhiều, khoản tiền giải phóng mặt bằng cần lập tức bù lại, đưa ba hộ kia đi. Nếu ba hộ này có nguyên nhân đặc biệt, hơn nữa tình hình kinh tế kém thì thị trấn phải giúp bọn họ. Về thủ tục xây dựng nhà, tôi đề nghị thị trấn làm quy hoạch, căn cứ quy hoạch của công ty phát triển du lịch mà thống nhất quy hoạch. Như vậy một khi thắng cảnh du lịch phát triển thì bọn họ có thể dựa vào việc buôn bán mà kiếm sống.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Lão Vương, chị Thôi, tài chính xây dựng của các xã, thị trấn thì mọi người đều biết, tôi không tiện yêu cầu các vị bỏ ra. Huyện ngày sau có cổ phần trong công ty du lịch thì cũng sẽ suy nghĩ cho thị trấn một chút. Có lẽ ba, năm năm sau thì Thị trấn Mã Thủ sẽ vượt các xã, thị trấn khác, thành thị trấn giàu nhất. Chẳng qua bây giờ còn khó khăn thì phải cố gắng. Tôi và Chủ tịch Liêu đã gọi cho lão Nhiêu, các anh sang phòng Tài chính vay tạm một khoản giải quyết trước vấn đề. Chuyện này Đảng ủy, chính quyền thị trấn phải viết bản kiểm điểm nộp cho tôi. Sau này còn tái phạm sẽ tính cả nợ cũ, nợ mới.
Vương Nhị Khải và Thôi Thiên Cầm đều vui mừng, không ngờ Chủ tịch Triệu mắng người không lưu tình, đến cuối cùng giải quyết lại như vậy.
- Ha ha, tôi và Chủ tịch Thôi thay mặt mấy chục giáo viên toàn xã cảm ơn Chủ tịch Triệu.
Vương Nhị Khải ôm người cúi đầu nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài nói hiệu quả kinh doanh của công ty du lịch sau này sẽ rất tốt sao? Tôi nghe nói huyện đang tranh cãi việc có nên nhận cổ phần hay yêu cầu công ty du lịch cấp tiền đầu tư một cách kịch liệt. Tôi thật ra lo lắng đầu tư nhiều tài chính như vậy vào khu du lịch, làm xong không ai tới chơi thì sao?
Triệu Quốc Đống cũng biết chuyện này.
Trâu Trì Trường cho rằng ngành du lịch là một ngành mới, rất nguy hiểm. Chính quyền huyện tham gia cổ phần thậm chí là đánh bạc. Huyện bình thường đều là thu thuế, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều. Quan điểm này được không ít người trong huyện đồng ý. Nhưng Phó bí thư Huyện ủy Phương Trì Quốc phản đối.
Phương Trì Quốc cho rằng huyện nên tích cực có cổ phần trong công ty, nhưng không nhất định tham gia kinh doanh. Nếu bởi vì tài chính khó khăn thì có thể chấp nhận quan điểm của Triệu Quốc Đống, lấy một số cổ phần chuyển thành tiền mặt, giải quyết được khó khăn của huyện. Về sau cũng lưu được một khoản lợi nhuận cho hhl
La Đại Hải lại chưa tỏ thái độ gì, nhưng trong lời nói đại khái cũng ủng hộ Phương Trì Quốc.
Triệu Quốc Đống không tham gia vào cuộc tranh luận. Mọi người đều biết Trâu Trì Trường trước khi đi mong kiếm được một khoản tiền mặt lớn, cũng có thể thực hiện việc trả nợ cho cán bộ, nhân viên, ví dụ như trả tiền nợ xây dựng trường cấp hai Hoa Lâm.
Công ty xây dựng số hai Ninh Lăng đã kiện chính quyền Huyện Hoa Lâm ra tòa án, yêu cầu chính quyền Hoa Lâm trả tiền xây dựng nhà trường. Tòa án mặc dù chủ trương giải quyết bên ngoài tòa, nhưng chính quyền Huyện Hoa Lâm không lấy được tiền trả. Tòa án không ngừng giục huyện, nếu không sẽ phán quyết tại tòa.
Đây là công trình hợp lòng dân lớn nhất của Trâu Trì Trường khi làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm. Nhưng nó khiến tài chính huyện thâm hụt nặng, hàng năm phí bao công sức trả một chút và trả tiền lãi. Mà bây giờ có cơ hội như vậy thì Trâu Trì Trường tất nhiên không muốn kéo dài làm gì.
- Lão Vương, anh không ra ngoài xem, cũng không phải nhân viên trong ngành nên không hiểu sự phát triển của ngành du lịch. Tôi đã đi tới Cửu Long Câu, đi qua Trương GIa Giới, về phần Hoàng Sơn, Lư Sơn càng không cần phải nói, du khách rất nhiều. Chỉ vé vào cửa đã rất nhiều tiền rồi.
- Xa không nói, chỉ riêng Lưu Hoa cốc có điều kiện không bằng chúng ta nhưng do Công ty Tinh Hán kinh doanh, bây giờ tiến vào thời kỳ ổn định, hàng năm tiền thu từ vé, nhà hàng và các hoạt động khác cũng hàng chục triệu. Mà bây giờ bọn họ mất tiền thuê đất chỉ tầm triệu, bọn họ đầu tư vào Lưu Hoa cốc chỉ là 23 triệu, trong vòng năm năm là thu hồi vốn, sau đó là lãi ròng. Căn cứ hợp đồng của bọn họ ký với chính quyền huyện An Xương, bọn họ có quyền khai thác khu du lịch 20 năm, nói cách khác bọn họ có 13 năm lãi ròng. Lúc đầu huyện An Xương bán hết cổ phần, bây giờ muốn đổi cũng không được.
Triệu Quốc Đống thầm than đây là vấn đề ánh mắt. Ngay cả chính quyền địa phương cũng không tin vào thắng cảnh du lịch, vậy thì có gì mà nói nữa. Triệu Quốc Đống rất tự tin vào khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân. Nếu không phải Hoa Lâm có khó khăn về tài chính, hắn thậm chí ủng hộ chính quyền Hoa Lâm nhận nhiều cổ phần hơn nữa.
- Nói như vậy tức là Chủ tịch Triệu tin núi Hốt Luân rất có tương lai?
Thôi Thiên Cầm nửa tin nửa ngờ mà nói.
- Điểm này tôi có thể đảm bảo. Chị và lão Vương bàn với nhau một chút, làm như thế nào tạo nguồn thu cho nông dân. Ví dụ như mở các nhà hàng, các điểm bán đồ thủ công ngay ngay thắng cảnh du lịch. Giới thiệu đồ điêu khắc, thổ sản cho du khách. Mặc dù phải hai năm sau thì khu du lịch mới đông khác, nhưng tôi đoán Công ty Tinh Hán sẽ tăng nhanh tốc độ, đồng thời nhanh chóng thử tiếp đón du khách.
Triệu Quốc Đống nói làm cho cả Vương Nhị Khải và Thôi Thiên Cầm thấy được cơ hội. Không nói cái khác, chỉ riêng tuyên truyền đã đủ để thị trấn nổi danh, có lợi cho thu hút đầu tư.
Triệu Quốc Đống về huyện liền liên lạc với Liêu Vĩnh Trung. Liêu Vĩnh Trung bị bệnh thận nhiều năm, vì thế đã tạo ra không ít ảnh hưởng đối với công việc của y. Triệu Quốc Đống sau đó liền gọi điện cho Trưởng phòng tài chính Nhiêu Đức Quang. Nhiêu Đức Quang lần đầu được Triệu Quốc Đống gọi tới, y không nói nhiều mà lập tức đáp ứng yêu cầu của Triệu Quốc Đống, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên.
Hắn không biết lần điều chỉnh nhân sự này của huyện đã tạo không ít biến hoá. Nếu lần trước đuổi Ngưu Đức Phát đi làm người ta hiểu Triệu Quốc Đống không dễ chọc vào, như vậy ba người Vương Nhị Khải điều chỉnh có nghĩa vị Phó chủ tịch huyện không phải thường vụ này có quyền khá lớn.
Các cơ quan cấp huyện nhạy cảm nhất với việc điều chỉnh nhân sự.
Triệu Quốc Đống vốn phản cảm với những lời bàn tán trong Huyện ủy, Ủy ban huyện. Nhưng hắn nghĩ thì ở cơ quan nào không vậy? Những người này không được lãnh đạo coi trọng, không hy vọng lên chức, chẳng lẽ còn không được bàn tán sao? Cho nên Triệu Quốc Đống liền mặc người ta đánh giá mình.
- Chủ tịch Triệu, hôm nay một phó giám đốc Công ty Đại Hoa dẫn đoàn tới khảo sát khu vực núi hoang Khu Tân Bình, bàn bạc việc thành lập trụ sở nuôi dưỡng. Chủ tịch La nói mời ngài cùng Chủ tịch Vi tham gia. Ngoài ra tối nay Huyện ủy sẽ tiếp đón giám đốc Lữ, Bí thư Trâu nói dùng cơm ở khách sạn Hoa Lâm, mời ngài có mặt.
Lâm Đan Phù cung kính nói.
- Ừ, Công ty Đại Hoa thì tôi chỉ tham gia tọa đàm, chúng ta trước đó đã chuẩn bị tốt, phải xem Công ty Đại Hoa có thành ý hay không. Còn tới Tân Bình thì tôi không đi, đó là công việc của Chủ tịch Vi.
Lúc đi tới thị trấn Mã Thủ, Triệu Quốc Đống thấy công trình ở đây tiến triển khá nhanh. Nếu như đoạn tới xã Kỳ Lân cũng gần xong mà hắn chưa có động tĩnh gì thì hai công ty kia sao có thể ngồi im. Lần này Lữ Tòng Vinh tới cũng tốt, nếu tới thì phải lưu gì lại mới được.
Triệu Quốc Đống về nhà khách liền ngửi thấy mùi thơm, thịt kho tàu với trứng là món Triệu Quốc Đống rất thích ăn. Đầu bếp cũng biết Triệu Quốc Đống thích món này nên hay làm.
Triệu Quốc Đống đẩy cửa vào thấy một bờ mông căng tròn vểnh về phía hắn, quần lót bên trong lộ khá rõ. Tiêu Mẫu Đan đang trải lại ga giường, Triệu Quốc Đống cố nhịn không đi tới vỗ vỗ cặp mông kia.
- Chủ tịch Triệu, ngài đã về.
Triệu Quốc Đống vui mừng nói:
- Sắp ăn rồi, em cũng nên đi dọn.