Lộng Triều

Chương 380

Thằng thanh niên cầm súng mặt không ngừng tái đi, lui về sau hai bước nhưng cuối cùng cảm thấy nếu còn đánh tiếp thì mấy thằng bên mình sẽ bị thiệt thòi. Y hận mình sao không mang theo vài khẩu súng, nếu không phải cho thằng kia một trận.
- Đi.

Thấy đám thanh niên kia không cam tâm rời đi, nhưng còn đi ra xa xa gọi điện, Triệu Quốc Đống không dám chậm trễ. Nếu có thêm mấy thằng cầm súng tới nữa thì hắn đúng là bị ăn đủ. Triệu Quốc Đống lên xe, khởi động và nhanh chóng rời đi.

- Tiểu Âu, các em làm gì vậy hả? Sao bị mấy thằng đó vây quanh?
- Bọn em đi diễn về và định ăn một chút rồi vào trường. Ai ngờ muộn quá rồi nên các quán đóng cửa hết, nên bọn em liền về. Mấy thằng đó từ trong ngõ nhỏ chạy ra.
Cổ Tiểu Âu có chút khó chịu nói:
- Trong đám người này có mấy tên trông quen quen, hình như hay đi quanh trường em, có quan hệ với đám bại hoại, xấu xa ở trong trường.

- Ồ?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói:
- Tiểu Âu, em nói là bọn chúng ở quanh trường học?

- Đúng thế, em từng gặp qua một thằng trong đó. Lần trước còn đánh nhau với bảo vệ của trường.
Đồng Úc cũng nhỏ giọng nói.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ có phải là có ai thấy ba cô gái xinh đẹp thường xuyên đi ra, cùng nhau về nên có ý đồ xấu. Nếu thật sự là như vậy thì việc này có lẽ còn chưa kết thúc.

- Tiểu Âu, các em có làm mất lòng ai trong trường không?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

- Mất lòng ai? Mất lòng gì cơ?
Cổ Tiểu Âu có vẻ không hiểu, nhưng hai người Đồng Úc và Kiều San đều hơi tái mặt.

Triệu Quốc Đống nhìn qua liền biết có lẽ ba cô gái này không hiểu gì nên không hỏi nhiều. Đến lúc đó hắn thông qua Kiều Huy hỏi một chút bên này là được.
- Được rồi, không nói nữa, anh đưa mấy em về trường nhé?

- Quốc Đống ca, bây giờ cổng trường đóng rồi. Bọn em không về đâu, nếu không sẽ bị ghi vào sổ. Quốc Đống ca, anh không muốn mấy đứa em bị mất hết danh dự trong miệng đám bảo vệ đó chứ?
Cổ Tiểu Âu cười hì hì nói:
- Em mặc kệ, đêm nay anh phải lo cho bọn em. Anh không phải có chỗ ở tại Thành phố An Đô sao? Em nhớ anh có phòng ở Sở Giao thông mà.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Mình có thể mang ba cô gái này đến khu tập thể Sở Giao thông sao? Chỉ sợ ngày mai Thái Chánh Dương sẽ mang theo lỗ tai tới chỗ mình yêu cầu mình nói rõ. Mất đạo đức, tác phong kém, cái mũ này này không chừng sẽ chụp vào đầu hắn.

- Cái này, Tiểu Âu, muộn quá rồi, về sở sẽ không tiện. Anh thấy hay là chúng ta tìm khách sạn nào đó ngủ vậy.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ nói.

- Khách sạn? Vậy có được không? Đêm hôm vắng vẻ đến khách sạn thuê phòng, bị người nhìn thấy còn không phải nói bọn em làm cái kia sao?
Cổ Tiểu Âu không ngừng lắc đầu nói:
- Đàn ông như anh thì không sao, con gái bọn em cần danh tiếng.

Bị Cổ Tiểu Âu nói như vậy, Triệu Quốc Đống không biết nói gì nữa, cũng không biết nên làm như thế nào.

Biệt thự ở khu Thiển Loan thì tiện, bảo vệ chờ mở cửa 24/24, hơn nữa cũng là một căn biệt thự độc lập, muốn làm gì thì làm. Chẳng qua đó là không gian bí mật của hắn và Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống cũng không muốn người ngoài biết. Nhưng thấy vẻ mặt khó hiểu của Cổ Tiểu Âu, tất nhiên cô không tin Triệu Quốc Đống chỉ có một chỗ ở tại khu tập thể Sở Giao thông.

- Quốc Đống ca, anh đừng bảo thân phận của anh chỉ có căn phòng được phân ở Sở Giao thông đó. Em không tin.
Cổ Tiểu Âu chu đôi môi đầy quyến rũ lên nói:
- Anh mau mang bọn em đi nghỉ đi.

Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ nên đành phải mang theo ba cô gái về biệt thự Thiển Loan trong ánh mắt mong chờ của ba cô. Hắn biết đây là lựa chọn sai lầm nhưng không thể nào bắt ba cô cùng hắn ngồi mãi trong xe mà. Hơn nữa lần này uống không ít nên Triệu Quốc Đống đúng là hơi có men say, cũng muốn đi ngủ sớm.

Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, ba cô gái đều ngẩn ra vì đi đến biệt thự này.

Hoàn cảnh yên tĩnh, căn nhà rộng lớn, thiết bị sang trọng, còn có điều hòa nhanh chóng xua tan khí lạnh ban đêm. Trên giá rượu còn để nhiều loại rượu vang hảo hạng làm Cổ Tiểu Âu không ngừng than thở.

- Quốc Đống ca, căn biệt thự này anh chắc phải bỏ ra 800 ngàn mới mua được phải không?
Cổ Tiểu Âu đảo đảo mắt rồi nói:
- Đừng lừa em. Biệt thự khu Thiển Loan này em biết, 3000 một mét vuông. Ở đây rộng bao nhiêu? Còn có cả sân, trang trí, thiết bị điện. Trời ạ, anh lãng phí quá. Anh một tháng về một hai lần, còn chưa chắc đã ở lại đây? Vậy anh lấy nơi này làm gì? Nhà đẹp giấu gái hay còn làm gì khác?

Thấy Đồng Úc và Kiều San đều nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt khác lạ, Cổ Tiểu Âu chu miệng nói:
- Hai bà đừng nhìn hắn như vậy. Hắn không phải tham quan ô lại, hắn cũng không làm quan để kiếm tiền. Nhìn xe hắn đi, đó là xe riêng của hắn. Hắn đây là dùng tiền riêng mà mua đó.

Thấy hai cô gái có chút khó hiểu, Cổ Tiểu Âu có chút đắc ý nói:
- Quốc Đống dù không làm chức quan đó thì chỉ sợ còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tiểu Âu, đừng có nói linh tinh, anh có thể làm gì ra tiền?

- Hừ, Quốc Đống ca, anh không lừa được em đâu. Hai người Đức Sơn và Trường Xuyên em còn không biết sao. Bọn họ sang Tân Châu nhất định là làm ăn lớn. Em hỏi rồi. Xe này của anh mua gần 600 ngàn, Đức Sơn cũng mua xe này. Trường Xuyên còn mua xe Audi, chỉ riêng mấy chiếc xe này đã là gần hai triệu. Quốc Đống ca, anh nói cho em biết Đức Sơn ca và Trường Xuyên rốt cuộc đang làm gì đi?
Cổ Tiểu Âu có chút tò mò mà nói.

- Làm gì? Kinh doanh nhỏ lẻ mà thôi.
Triệu Quốc Đống không muốn nhiều lời ở vấn đề này.

- Kinh doanh nhỏ?
Cổ Tiểu Âu bĩu môi nói:
- Quốc Đống ca, sợ bọn em quấn lấy anh à?

- Tiểu Âu, đừng ở đây mà nói nhiều nữa, bố em còn có ít tiền sao?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói:
- tiền nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng chính là sống vui vẻ.

Đồng Úc và Kiều San đều cẩn thận nhìn tên trước mặt. Nếu thật sự như lời Cổ Tiểu Âu nói, vậy hắn mới hơn mình vài tuổi đã là người rất giàu có sao?

- Hừ, một căn biệt thự lớn như vậy, em không tin anh một mình ở lại đây.
Cổ Tiểu Âu đảo đảo mắt đi thẳng tới phòng ngủ. Triệu Quốc Đống quýnh lên kéo Cổ Tiểu Âu lại;
- Này, đó là phòng ngủ của anh, phòng khách ở bên cạnh.

Cù Vận Bạch mặc dù tới đây không nhiều, nhưng phụ nữ đều thích quần áo, thời trang. Trong phòng ngủ kiểu gì chẳng có mấy cái như váy ngủ, đồ lót chứ. Triệu Quốc Đống không muốn lộ mấy thứ này ra.

- Ồ, anh còn xấu hổ à. Phòng ngủ của đàn ông có gì không thể cho người ta xem?
Cổ Tiểu Âu cũng đoán được vấn đề trong đó.
- Hừ, được rồi, bọn em muốn đi ngủ. Quốc Đống ca, phòng tắm ở đâu? Bọn em muốn đi tắm.

Chờ ba cô cười hì hì đi rửa mặt, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng. Đúng là thất sách, sao có thể đưa mấy cô gái này tới đây. Nhất là cô bé tinh quái như Cổ Tiểu Âu, khó tránh khỏi cô có thể nhìn ra gì đó.

Triệu Quốc Đống đúng là có chút mệt mỏi. Chờ Cổ Tiểu Âu tắm xong đi ra, Triệu Quốc Đống nói với cô một câu, bảo các cô vào mấy căn phòng kia mà ngủ, sau đó hắn trực tiếp về phòng ngủ.

Trong mơ màng, Triệu Quốc Đống cảm thấy có người vào phòng mình, hắn vô thức bật đèn ở đầu giường lên thì thấy một người đang ngồi xổm trước mặt hắn làm gì đó.

- Tiểu Âu, em làm gì thế?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc mà kêu lên. Cô bé này làm gì vậy thế? Nửa đêm chạy tới phòng mình như kẻ trộm là làm gì vậy?

- Hừ, Quốc Đống ca, đây là cái gì?
Cổ Tiểu Âu có chút đắc ý vung vung thứ trong tay lên mà nói:
- Ai thế? Gái đẹp trong nhà là ai thế?

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười. Cổ Tiểu Âu lúc này đang cầm một chiếc áo lót và quần lót của Cù Vận Bạch, giống như thấy được chứng cứ rất quan trọng của vụ án vậy.
- Tiểu Âu, em làm gì vậy hả? Em nửa đêm chạy tới vì tìm thứ này hả? Sao, em không có à? Có muốn mặc thử không?

Bị Triệu Quốc Đống trêu chọc như vậy làm Cổ Tiểu Âu thở hổn hển vì tức giận. Cổ Tiểu Âu chống tay vào eo và kêu lên:
- Quốc Đống ca, em hỏi anh đó là ai?

- Là ai ư? Chẳng lẽ còn là của anh, nhất định là của phụ nữ rồi.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.

- Anh có bạn gái?
Cổ Tiểu Âu thở hổn hển mà nói, ngực không ngừng phập phồng. Cô mặc chiếc áo ngủ che đi đường cong nên còn đỡ làm cho Triệu Quốc Đống xúc động.

- Ừ, anh từng này tuổi có bạn gái là bình thường mà. Tiểu Âu, có gì lạ à?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi ngồi dậy.

- Không được, em mới là bạn gái chính thức của anh. Anh đã nói cho em cơ hội cơ mà.
Trong mắt Cổ Tiểu Âu hiện ra một tia tức giận, cả người đang run lên.
- Đây chẳng qua chỉ là một người phụ nữ của anh, không phải bạn gái của anh mà, có phải không?

- Tiểu Âu, đừng như vậy chứ?
Không đợi Triệu Quốc Đống nói xong, Cổ Tiểu Âu đã lao lên, ôm chặt lấy Triệu Quốc Đống mà nói:
- Em không nghe, Quốc Đống ca, anh đã đồng ý với em, em mặc kệ.

Không đợi Triệu Quốc Đống có phản ứng, Triệu Quốc Đống thoáng cái đã cởi váy ngủ của mình ra và lao vào trong chăn với Triệu Quốc Đống. Cơ thể của cô không mặc gì. Cô dựa sát người mình vào nửa thân trần của Triệu Quốc Đống.

- Tiểu Âu, em tỉnh táo một chút đi.
Triệu Quốc Đống lập tức cảm nhận được sự kích thích từ cơ thể hơi lạnh của Cổ Tiểu Âu truyền tới. Hắn cũng bị kích thích. Cổ Tiểu Âu cũng cảm nhận được điều này, cô cố ý đặt tay lên chỗ đó của Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Quốc Đống ca, em đang rất tỉnh táo, anh không cần phải nói gì cả. Đêm nay em muốn ngủ với anh.
Bình Luận (0)
Comment