Tiếng bước chân của ba người đã biến mất. Triệu Quốc Đống thực ra có chút lo lắng quan hệ giữa mình và Trình Nhược Lâm bị người làm khó dễ. Nhưng bây giờ xem ra mình lo lắng quá rồi, lén nói chuyện vẫn luôn là lén nói chuyện, căn bản không có ai chú ý mấy. Cán bộ quan tâm chính là thu nhập, thu nhập tăng cao hay không mới là điều cán bộ đánh giá xem lãnh đạo có đủ tư cách hay không?
Hắn nghĩ tới hai hôm trước Tiêu Mẫu Đan đến nhà họ hàng về và nói chuyện với hắn. Cô nói bà con trong xã đều nuôi bò, nuôi dê. Các cán bộ trạm Thú y đều xuống thôn tuyên truyền, giảng giải. Tài liệu tuyên truyền mặc dù đơn giản nhưng lại rất cụ thể, làm như thế nào để trồng cỏ, làm như thế nào nuôi gia súc cho béo, làm như thế nào để chống dịch bệnh. Mỗi tuần các cán bộ đều xuống giảng bài, hơn nữa còn xuống các hộ nông dân để xem xét.
Hộ giàu nuôi trâu bò, hộ nhỏ hơn nuôi dê, cừu. Cũng có hình thức mấy nhà hợp lại làm trang trại. Hộ lớn nuôi bò mấy chục con, nuôi dê cũng đến hơn ngàn con. Hộ nhỏ cũng dám nuôi một hai con bò, vài chục con dê. Trình tư cho vay của Quỹ tín dụng xã cũng nhanh hơn trước nhiều. Như Tiêu Mẫu Đan nói thì trên cơ bản vừa xin vay vốn, trong ba ngày cán bộ Quỹ tín dụng sẽ cùng cán bộ thôn đi tìm hiểu tình hình, xem có phù hợp yêu cầu cho vay không? Hơn nữa cán bộ thôn bây giờ rất nhiệt tình.
Triệu Quốc Đống vừa suy nghĩ vừa đi về phòng. Hắn nghe nói ở ngoại ô bắt đầu nuôi bò sữa. Khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật đã bắt đầu đặt điểm liên lạc ở ngoại ô. Lúc trước không ai muốn, cuối cùng lại được cán bộ thôn đi đầu tiên. Sau đó mấy hộ xung quanh thấy có hiệu quả, nhà cán bộ kia hàng ngày đều có tiền từ bán sữa nên bắt đầu làm theo.
Chẳng qua đây vẫn là chuyện mới mẻ ở Hoa Lâm. Nghe nói sữa làm ra đưa lên huyện thành rất được chào đón, nhất là khi tuyên truyền mạnh mẽ. Sữa có tác dụng lớn đối với cơ thể con người cho nên hàng ngày đều tiêu thụ hết, cung không đủ cầu, số hộ đặt sữa không ít.
Phòng chăn nuôi gia súc được chính Triệu Quốc Đống phụ trách việc chỉnh đốn tác phong làm việc. Do ngành sản xuất này rất quan trọng đối với kinh tế Hoa Lâm, vì thế hắn dồn không ít tâm trí vào Phòng chăn nuôi gia súc, không ngừng tập huấn bác sĩ ở các trạm thú y xã, thị trấn, sau đó đốc thúc những người này xuống kiểm tra tình trạng sức khỏe gia súc cho các hộ nông dân.
Sản phẩm thịt bò, thịt dê, cừu đông lạnh của Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp chủ yếu xuất khẩu sang Nhật Bản, Hàn Quốc, một phần tiêu thụ ở Hongkong, thị trường Trung Quốc là rất nhỏ. Hơn nữa bọn họ đều muốn mở rộng quy mô, điều này càng yêu cầu cao hơn ngành chăn nuôi gia súc của Hoa Lâm. Huyện không thể không sớm chuẩn bị. Anh muốn công ty người ta ở lại chỗ anh, đầu tư nhiều, giải quyết sức lao động cho huyện, đóng thuế cao thì anh phải có thành ý, làm tốt công việc của mình.
Uy tín là điều rất quan trọng, dù là ở cơ quan hay là nông thôn hoặc là trong công ty, anh làm việc cho bọn họ, để bọn họ cảm nhận được sự cố gắng của anh, chỉ như vậy thì anh làm cán bộ lãnh đạo mới là đủ tư cách.
- Quốc Đống, ở đâu thế?
- Còn ở đâu nữa chứ? Đương nhiên là ở Hoa Lâm rồi. Tôi vừa từ nông thôn về, đi xem mấy công ty hoạt động ra sao.
Chiếc Nokia 168 được hắn vung vung lên. Thời này Nokia chiếm địa vị độc tôn, Apple vẫn không thể lay chuyển vị trí của Nokia.
- Ha ha, sao vậy? Năm nay bên Hoa Lâm làm rất tốt, mấy nhà máy gia công sản phẩm gia súc của Hoa Lâm đều được Ngân hàng chính sách nông nghiệp bọn tôi giúp, các huyện khác đều có ý kiến. Cũng may trước đó chúng ta đưa ra quyết định thí điểm, nếu không đúng là không còn gì để nói.
Lôi Hướng Đông lớn tiếng nói.
- Được rồi, được rồi, thằng em này nhận tình của anh là được chứ gì. Tết này chúng ta ngồi một chút, cùng lắm tôi chiêu đãi.
Triệu Quốc Đống ra vẻ tức giận nói:
- Lâu như vậy không đến thăm tôi. Đường sớm làm xong, chẳng lẽ anh còn sợ bị xóc sao?
- Sao, vẫn giận ư? Chẳng qua nói đi lại nói lại, ông anh này ở trong ngân hàng cũng có thể lên tiếng. Mấy mấy nhà máy của Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp đều đã đi đầu trong ngành sản xuất này của Ninh Lăng. Nghe nói bọn họ còn dự định lập hạng mục nhà máy tinh chế. Nhà máy chế biến nước hoa quả của tập đoàn Trần Thị cũng bắt đầu sản xuất, ngân hàng đã đến khảo sát. Dù sao đây cũng là Công ty liên doanh, sản phẩm của bọn họ rất có tiếng ở Hongkong và Đông Nam Á, bây giờ đang cố gắng khai thác thị trường Âu, Mĩ. Về phần Công ty Dụ Thái, đây là công ty trong top 10 trong lĩnh vực sản xuất chè của Trung Quốc. Tôi đang đoán xem sao cậu may như vậy, sao toàn có thể đưa tới mấy công ty nổi tiếng đến vậy?
- May mắn ư? Đông ca, anh đứng nói chuyện không sợ đau lưng rồi. Anh có biết vì kéo Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa vào mà tôi phải chạy bao chuyến lên tỉnh không? Vì bảo vệ môi trường mà đấu với bọn họ như thế nào không? Dùng hết thủ đoạn mới xác thực được hai hạng mục này. Tập đoàn Trần Thị mạo hiểm kéo từ Khu Khai Phát ra, đưa chủ tịch Cam ra mới được đó. Công ty Dụ Thái thì bọn họ chiếm đủ lợi ích mà còn không tới Hoa Lâm thì tôi không còn gì để nói. Mấy hạng mục này tôi không phải tốn hết đầu óc sao? Vậy mà anh nói tôi là may mắn ư?
- Ha ha, không ngờ cậu là Chủ tịch huyện mà vất vả như vậy. Chuyện cụ thể cậu nên giao cho cấp phó và bên phòng ban phụ trách thu hút đầu tư làm mới phải, chuyện gì cũng làm chưa chắc đã thể hiện năng lực của cậu.
- Tôi cũng muốn, tôi cũng biết làm như vậy có chút không ổn, nhưng Hoa Lâm bây giờ như đứa bé tập tễnh bước đi vào nền kinh tế thị trường, làm như thế nào để phát triển nhanh nhất, tốt nhất thì phải to gan một chút. Nếu giao người khác thì tôi có chút lo lắng. Năm nay tôi có thể dễ hơn một chút, phải làm cho người khác biết cách quan hệ với nhà đầu tư, làm như thế nào để giữ lại các nhà đầu tư. Tôi sẽ dồn tâm trí vào việc xây dựng hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp.
Lôi Hướng Đông ở đầu bên kia không khỏi thầm than thở. Có thể làm như vậy thì mới là người có bản lĩnh. Có bao người chỉ biết nói mà không biết làm, người như vậy không thể thành tài. Nhưng chỉ biết vùi đầu làm việc, không biết giao tiếp thì nếu gặp lãnh đạo biết thưởng thức tài năng còn đỡ, nếu không thì anh chỉ có thể uất ức ở dưới mà thôi.
Triệu Quốc Đống là người xuất sắc trong số đó. Hơn nữa hắn còn trẻ đã có ánh mắt rất xa, quan hệ rộng, hơn nữa còn có thể kiên định ở địa phương làm ra thành tích, lại nhìn thấu vấn đề quan hệ trong chốn quan trường. Nhân vật như vậy không thể tiến lên đúng là khó.
- Sao thế Đông ca, sao không nói gì thế?
Triệu Quốc Đống không biết Lôi Hướng Đông ở đầu bên kia đang suy nghĩ miên man.
- Không có gì, Quốc Đống, tôi chỉ là muốn nói với chú một chút mà thôi. Hai tháng trước chuyện cậu nói với tôi, hai tháng qua tôi đã nghiên cứu tài liệu, hơn nữa tôi cũng trao đổi với một bạn học làm Giáo sư của Học viện quản lý Hà Lan, bọn họ rất đồng ý với lo lắng của cậu, cũng có nghi vấn. Chẳng qua tôi cảm thấy lời cậu nói có lý. Đông Nam Á mấy năm qua phát triển quá nhanh, quản lý và giám sát hệ thống tài chính quá lỏng, hơn nữa có nhiều sơ hở. Nhất là số nợ ngắn hạn là quá lớn, ngành bất động sản quá nóng, vì thế hình thành nguy hiểm cho cả hệ thống. Đây là điều không phải một hai ngày có thể giải quyết. Nếu có người nhìn trúng điểm này, ồ, tôi nói đây là các tập đoàn khổng lồ trên thế giới thì sợ rằng rất phiền phức.
- Không phải là nếu có người chú ý mà là nhất định có. Chúng ta đều có thể thấy, chẳng lẽ những người trong ngành đó không thấy sao? Về phần nói chỉ cần có lợi nhuận thì tụ tập tài chính làm loạn là quá dễ mà. Người nước ngoài không phải chuyên đầu tư để kiếm lãi sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Tôi cũng cho rằng như vậy nên đã viết vài bài liên quan tới vấn đề này. Ngoài bài trên Thời báo tài chính, ngoài ra còn có một bài với quan điểm sắc bén trên Nội tham tài chính.
Lôi Hướng Đông có chút đắc ý mà nói.
Triệu Quốc Đống ở đầu kia cũng phải cười cười một tiếng. Xem ra dù là ai cũng thích vinh dự. Mấy tờ báo kia đều có danh tiếng cực cao trong giới tài chính, sức ảnh hưởng của nó là rất rõ ràng.
- Đông ca, được đăng trên đâu không quan trọng, quan trọng là lời nói của anh có ai nghe không. Theo ý của tôi thì anh là phó giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh mà phát biểu trên Đại hội đồng Liên hợp quốc thì cũng không có bao người nghe.
Triệu Quốc Đống trêu chọc làm Lôi Hướng Đông ở bên kia rất tức. Mới chút đắc ý đã bị Triệu Quốc Đống đánh cho bay.
- Cậu đó chỉ muốn đả kích tôi. Mặc kệ có ai nghe hay không, ít nhất tôi cũng đưa được ý kiến của mình ra, chỉ riêng vậy đã là có tác dụng rồi. Tôi không tin Trung Quốc lớn như vậy mà không ai thấy được nguy hiểm trong đó.
- Ha ha, có thể thấy không ít, có thể nói ra cũng có một số người, vấn đề là có ai tin tưởng không, hoặc là tin đến mức độ nào, hơn nữa hệ thống tài chính Trung Quốc chúng ta rất toàn diện nên có ai lo không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nếu như anh ngồi ở vị trí phó thống đốc Ngân hàng Trung ương, hoặc anh là giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp quốc gia phát biểu thì sẽ làm Trung ương chú ý.
- Được rồi, như vậy cũng đã làm thỏa mãn tôi rồi. Giám đốc Chu cũng đã gọi điện tới hỏi quan điểm này của tôi, hỏi xem còn có một số người tán đồng không? Tôi nói với y rằng mấy bạn học hồi đại học bây giờ công tác ở nước ngoài cũng có dự cảm về phương diện này. Y yêu cầu tôi dành thời gian đến chỗ y. Tôi có lẽ cấp trên cũng có người hỏi về vấn đề này.
Mặc dù là nói chuyện điện thoại nhưng Triệu Quốc Đống có thể nghĩ ra sự hưng phấn trong lòng Lôi Hướng Đông. Có thể được người đứng đầu hệ thống ngân hàng tỉnh An Nguyên tự mình gọi điện tới hỏi cũng đủ vinh dự rồi.
- Ồ, thì ra là giám đốc Chu hỏi, bảo sao anh lại khoe khoang với tôi. Kích thích lắm à? Có phải còn có thể vì thế mà anh được đề bạt không?
Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật mà nói.
Lôi Hướng Đông im một lúc rồi nói:
- Có lẽ sang năm công tác của tôi sẽ điều chỉnh.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình rồi vội vàng nói:
- Lại điều chỉnh sao? Không phải mới đề bạt làm phó sao? Lại muốn đề bạt ư? Đến đâu rồi?
- Không rõ, tôi chỉ có cảm giác này mà thôi, cũng chưa ai nói với tôi.
Lôi Hướng Đông do dự một chút rồi nói:
- Có thể là muốn lên Ngân hàng trung ương.
- Ồ. Vậy là việc vui mà, anh có thể biết được cụ thể đến phòng nào không?
Triệu Quốc Đống cũng biết Lôi Hướng Đông không nắm chắc sẽ không nói ra, hơn phân nửa cũng có lãnh đạo nào đó lộ ra hoặc trực tiếp gọi cho y.
- Còn không rõ, có lẽ là phụ trách ổn định tài chính và bên đề phòng nguy hiểm.
Lôi Hướng Đông thở dài một tiếng và biết đây là cơ hội hiếm có. Giấc mơ của người khác đã rơi xuống đầu. Mặc dù Ngân hàng trung ương không có nhiều lợi ích thực tế như chi nhánh bên dưới, nhưng lại có tương lai vô hạn. Đối với Lôi Hướng Đông mà nói, y cũng không quá ham mê tiền bạc, y muốn tham gia vào sự nghiệp tài chính của quốc gia, dù chỉ là một người bình thường tham gia vào đó, chỉ cần có thể cảm nhận không khí của nó cũng là đủ rồi.
- Đây không phải hợp ý của anh sao?
Một lời của Triệu Quốc Đống đã đánh trúng tim đen của Lôi Hướng Đông:
- Một bài viết có thể làm cho cấp trên coi trọng như vậy thì dù là quan điểm đúng hay sai, chỉ cần có thể nói rõ ra quan điểm và giải thích của mình là đủ rồi. Nhất là bây giờ trong nước và quốc tế đang phát triển, không ai dám kết luận một biến hoá rất nhỏ có thể gây ảnh hưởng dây chuyền hay không? Có thể từ một góc độ khác mà tiến hành phân tích, phán đoán cũng là tốt.
- Ôi, vào cơ quan đó cũng không biết là phúc hay là họa, không chừng bài viết đó của tôi sẽ bị người đả kích.
Lôi Hướng Đông thở dài một tiếng.
- Ha ha, anh đừng tự oán than như vậy chứ? Đông ca, anh nói sai rồi, bài viết nói về quan điểm của mình thì không sợ ai đả kích, chỉ sợ không ai để ý. Những bài viết có tính mẫn cảm như vậy bây giờ có nhiều. Phải bài viết khiến người ta chú ý thì mới có tác dụng. Đương nhiên em không nói mấy bài chỉ gây xôn xao mà thôi. Phán đoán của chúng ta là có nhiều lý do, nhiều cơ sở, anh sợ gì?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói:
- Sai thì sửa, chính xác thì chứng minh anh có ánh mắt nhìn xa và sắc bén mà.
- Được rồi, người chết cũng bị lời của cậu nói thành sống lại. Không nói nữa, chờ đến tết anh em chúng ta ngồi lại nói chuyện.
Lôi Hướng Đông cũng bị lời này của Triệu Quốc Đống làm sáng tỏ nhiều thứ. Đúng thế, không sợ bị người mắng, chỉ sợ không ai để ý. Quan điểm của anh là dựa vào đầy đủ lý do, có điểm sáng tạo thì mới được người chú ý mà, nếu không sao mình được Ngân hàng trung ương chú ý? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lôi Hướng Đông cũng không cho rằng mình chỉ có bằng thạc sĩ mà có mặt mũi lớn như vậy. Đám bạn học của y bây giờ cũng coi như có bằng như vậy.
- Được rồi, đợi đến tết rồi nói. Đúng, khu du lịch Kỳ Lân Quan - Núi Hối Luân ở chỗ tôi đã chính thức khai trương, anh rảnh rỗi thì mời bác tới đây, có thể nghe tụng kinh, ăn đồ chay, anh cũng có thể nghỉ ngơi mà.
Triệu Quốc Đống nói.
Lôi Hướng Đông cũng có chút cảm động. Triệu Quốc Đống còn có thể nhớ việc nhỏ này. Ngay cả mẹ y ăn chay, theo đạo cũng có thể nhớ rõ, lần trước y chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
- Hừ, chờ sang năm thời tiết ấm áp tôi sẽ tới đó.
Lôi Hướng Đông cười nói.
Dập máy, Triệu Quốc Đống chép miệng, lại một người muốn lên Bắc Kinh. Mặc dù kém Thái Chánh Dương một chút nhưng Ngân hàng trung ương là nơi đầm rồng hang hổ, quyết định xu thế, chính sách của nền tài chính quốc gia, ảnh hưởng sang cả quốc tế.
Lần này Lôi Hướng Đông có thể lợi dụng nguy cơ kinh tế của Châu Á mà biểu hiện một chút, nhân cơ hội tiến lên một hai bậc thang, thực hiện nguyện vọng trong lòng y.
Vậy còn mình thì sao? Triệu Quốc Đống bĩu môi, Chủ tịch huyện cũng không dễ làm, nhìn như oai phong nhưng đầy khó khăn.
Cả năm nay vắt óc mà làm, sang năm lại phải suy nghĩ triển khai công việc cả năm như thế nào, Huyện ủy phụ trách phương hướng, chỉ cần duy trì cao độ với Trung ương Đảng, với Đảng ủy cấp trên là được. Nhưng chính quyền huyện lại chú trọng công việc cụ thể. Mỗi một ý đồ của Huyện ủy đều thông qua chính quyền huyện mà áp dụng vào thực tế. Phát triển kinh tế, tăng thu nhập của dân chúng, cải thiện hoàn cảnh đầu tư, mấy quan điểm này đều cần áp dụng vào thực tế. Cuối năm càng khó khăn, cấp trên xuống kiểm tra, xử lý quan hệ với lãnh đạo cấp trên, phát tiền thưởng cho cán bộ,…
Vừa nghĩ tới một loạt chuyện này, Triệu Quốc Đống liền có chút buồn bực. Vương Nhị Khải xem ra đã thuyết phục được La Đại Hải. Hắn cũng đã nói chuyện với Địch Hóa Dũng. Vạn Triêu Dương thời gian này sức khỏe yếu, xem ra y chủ động lui bước, không gây rối.
Bây giờ nên suy nghĩ xem làm như thế nào xác định vấn đề trên Thị xã.
Hắn từ Chương Thiên Phóng biết cán bộ do ba huyện Phong Đình đề cử đã bị gạt ra, các cơ quan trực thuộc Thị xã bị gạch đi 13 người, các huyện bị gạt 9 người, 22 người tất cả. Mà số cán bộ cấp phó huyện chỉ thiếu 11 người, về cơ bản tỷ lệ đào thải là 50%.
Triệu Quốc Đống tính một chút. Hoa Lâm đề cử ba người, nhiều hơn Tào Tập một, mấy huyện khác chỉ đề cử một, chỉ là ba người này có thể thông qua hết hay không, hay thông qua bao nhiêu. Nhưng Triệu Quốc Đống tin chỉ cần với suy nghĩ của Kỳ Dư Hồng lúc này thì Hoa Lâm lên hai người là không vấn đề gì, một người còn lại phải xem tâm trạng của Kỳ Dư Hồng.
Làm thế nào để hoạt động? Xử lý như thế nào mới có thể làm cho Kỳ Dư Hồng tán đồng năng lực và phẩm chất của ba cán bộ Hoa Lâm, làm cho Kỳ Dư Hồng có thể tin ba đồng chí này có thể đạt được thành công ở vị trí cao hơn?
Kỳ Dư Hồng là người đứng giữa ở việc dùng người tài và người thân. Được Kỳ Dư Hồng tán đồng thì không vấn đề gì, không được Kỳ Dư Hồng tán đồng thì có chút khó khăn. Mà tán đồng thì phải là người vừa có năng lực, lại phải được Thị xã có ấn tượng.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, xem ra tết này mình không rảnh rỗi rồi, chỉ vận động việc này cũng làm hắn đủ mệt.