Lộng Triều

Chương 468

Trong khi đang cân nhắc, điện thoại lại đổ chuông. Là điện thoại của Thường vụ thị ủy và Bí thư Đảng ủy công an – Lam Quang mới nhậm chức. Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống giao tiếp về nội dung công việc với vị Bí thư Đảng ủy Công an mới nhậm chức này.

- Bí thư Triệu, tình huống bên đó thế nào rồi? Tôi nghe Trưởng ban Thư ký Vưu nói cậu đang ở bên ngoài à?

- Bí thư Lam, tôi đang trên đường quay về Hoa Lâm. Có lẽ khoảng hai mấy tiếng nữa thôi là có thể về đến Hoa Lâm rồi. Vấn đề không lớn, cục diện đã khống chế được. Hiện giờ bên huyện đã thành lập tổ công tác rồi. Đồng chí Vương Nhị Khải, Bí thư Đảng ủy Công an huyện đã tự mình dẫn tổ đi. Đồng chí Vương Nhị Khải là cán bộ cơ sở lâu năm, rất am hiểu công tác quần chúng, hẳn là không có vấn đề gì. Xin Bí thư Lam cứ yên tâm.

Trong lòng Triệu Quốc Đống có chút hồi hộp. Đúng là chuyện tốt không ra đến ngoài cửa, chuyện xấu đã truyền ra ngàn dặm. Tuy rằng nói bản thân mình cũng không sợ cái gì, nhưng loại chuyện này đã đến tai thành phố, nhất là Lam Quang mới đến bảo đảm sẽ không có được ấn tượng đầu tiên tốt đẹp. Nhất là hiện giờ hai Phó Bí thư Đảng ủy Công an thành phố đều là bạn bè cùng phe Nghiêm Lập Dân. Nếu lại thêm mắm dặm muối vào, nói không chừng Lam Quang sẽ có thêm nhiều cái nhìn phiến diện với Hoa Lâm.

- Ừ, tôi tin tưởng năng lực khống chế thế cục của Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện Hoa Lâm. Tuy nhiên, Bí thư Triệu, tôi nhận được tin tức nói là có bốn mươi người dân nông thôn đang ở trong phòng tiếp dân của ủy ban nhân dân thành phố bên này, yêu cầu lãnh đạo thành phố tiếp chuyện. Hiện giờ là do Trưởng ban Thư ký Lạc của ủy ban nhân dân thành phố đang tiếp đón. Cậu mau chóng sắp xếp người ở huyện đến cùng tiếp đi. Tốt nhất là cậu có thể quay trở về Hoa Lâm trong thời gian ngắn nhất.

Giọng nói của Lam Quang mặc dù hòa nhã, nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể mơ hồ nghe ra trong giọng nói của đối phương thấp thoáng có chút không vui. Triệu Quốc Đống cân nhắc đối phương có phải là không hài lòng với việc mình rời khỏi Hoa Lâm và không ở huyện lúc này hay không. Nhưng trước đó không hề có chút tin tức nào mà. Nghĩ thế nên Triệu Quốc Đống có chút không thoải mái với Vương Nhị Khải và Đảng ủy Khu Ngoại thành. Không biết là nắm giữ tin tức tình báo như thế nào mà trước đó một chút tin tức cũng chẳng có.

- Tôi hiểu rồi. Tôi lập tức để Phó Chủ tịch huyện Hoắc dẫn Chánh văn phòng ủy ban nhân dân lại đây. Bí thư Lam, thật là ngại quá. Lần đầu tiên nói chuyện đã để ngài có ấn tượng kém rồi. Đây là do Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện chúng tôi không làm tốt công tác.
Triệu Quốc Đống khá là khách sáo trong điện thoại.

- Ha hả, Bí thư Triệu, công tác làm sao tránh khỏi xảy ra vấn đề. Chỉ cần tích cực đối mặt giải quyết là được rồi. Nếu không nghĩ ra được vấn đề thì cũng không thể giải quyết được chuyện này.
Trong điện thoại, Lam Quang có vẻ rất sảng khoái, dường như cũng không để chuyện này trong lòng. Điều này cũng làm cho Triệu Quốc Đống không xác định được vị Bí thư Lam này có ý kiến gì đối với chuyện này hay không.

- Cảm ơn Bí thư Lam đã thông cảm. Chúng tôi bên dưới làm việc chỉ sợ lãnh đạo bên trên không phân tốt xấu lại chụp mũ chúng tôi thôi. Bí thư Lam có thể hiểu chúng tôi như thế, tôi đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện Hoa Lâm cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Lam. Chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này nhanh nhất có thể.
Triệu Quốc Đống cũng cười ha hả và nói lời khách sáo qua điện thoại.

Lam Quang cũng không nhiều lời, gác máy luôn. Buông điện thoại, Triệu Quốc Đống liền gọi cho Đường Diệu Văn, bảo y khẩn trương sắp xếp Hoắc Vân Đạt mang theo Du Minh Phú dẫn người đến ủy ban nhân dân thành phố.

Khi Triệu Quốc Đống trở lại huyện Hoa Lâm đã là qua giữa trưa. Hắn thậm chí còn không kịp ăn cơm đã triệu tập cuộc họp khẩn cấp nghe báo cáo tình hình cơ bản.

Tình hình không khác mấy so với những gì Đường Diệu Văn đã nói trong điện thoại. Một gã sinh viên đại học dẫn đầu nhưng bản thân lại không tham gia tấn công công trường và đến ủy ban nhân dân thành phố kêu oan, chủ yếu là nhằm vào vấn đề ô nhiễm của xí nghiệp chế biến. Nhưng trong đó cũng phản ánh ra một số vấn đề khác. Ví dụ như vấn đề bồi thường đất và sử dụng công nhân ở xã Đông Nam. Chuyện xây dựng đường xã Đông Nam cùng với vấn đề yêu cầu chuyển nhượng đất nông nghiệp vừa đưa ra đã có chút phức tạp hóa rồi.

- Vấn đề đền bù đất đai thì về mặt chính quyền là không có vấn đề, chủ yếu là vấn đề của hai thôn thôi. Bởi vì đất ở hai thôn cũng không lấy hết, chỉ trưng dụng một bộ phận ở gần đội sản xuất. Mà bởi vì đất không đủ cho nên phải điều chỉnh bổ sung đất ở vài đội sản xuất khác. Mà hiện giờ mấy đội sản xuất lại không đồng ý với phương thức điều chỉnh bổ sung này, mà lại yêu cầu tiến hành bồi thường và chuyển nhượng đất nông nghiệp dựa theo diện tích đất thực tế hiện có.

Bí thư Đảng ủy xã Đông Nam có vẻ có chút căng thẳng trước mặt Triệu Quốc Đống. Rất hiển nhiên vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này đến Hoa Lâm chưa đến hai năm mà đã kéo nền kinh tế của cả huyện lên. Nhưng điều này cũng làm cho Hoa Lâm phải trả một cái giá tương đương. Đó là bởi vì như thế mà một đám cán bộ tương đối lớn tuổi đã bị ướp lạnh và để đó không dùng, thậm chí rớt đài tiến thẳng vào nhà giam.

- Còn vấn đề gì nữa?
Triệu Quốc Đống vừa ghi chú lại, vừa hỏi han, cũng chẳng ngẩng đầu lên:
- Nói gọn hết một lượt cho tôi biết xem nào. Nếu như sau này mà lại phát sinh ra cái gì nữa thì chính là Quách Long Phong anh phải chịu trách nhiệm đấy.

- Ặc. Có thì là ở vấn đề sử dụng công nhân. Bởi vì quần chúng ở hai thôn này cho rằng đất dùng cho xây dựng nhà máy thuộc da phần lớn là đất vốn có ở hai thôn. Cho nên khi xem xét vấn đề sử dụng công nhân, sẽ ưu tiên suy xét đến lực lượng lao động dư thừa ở hai thôn. Mặt khác về các vấn đề vật liệu xây dựng như đất cát cũng có thể ưu tiên sử dụng vật liệu do người địa phương cung cấp khi có những đề xuất điều kiện ngang nhau.

Quách Long Phong cắn răng nói hết một lèo những lời này. Cũng sợ là vừa nói xong sẽ gặp phải phong ba, nhưng không nói mà cuối cùng vấn đề lại bùng phát ra thì Triệu Quốc Đống không phải đe dọa suông. Hắn là loại nói được làm được. Khi còn đang là Phó chủ tịch huyện hắn đã có thể đá cho Ngưu Đức Phát lăn lên Phòng Văn hóa rồi thì hiện giờ càng không cần phải nói.

Quả nhiên, cái bút trong tay Triệu Quốc Đống dừng lại, ánh mắt cũng híp lại, liếc một cái sang Trưởng đồn Công an Trần Lôi đang ngồi bên cạnh. Quách Long Phong lập tức thấy lòng căng thẳng.

- Quách Long Phong, tôi hỏi anh, anh trả lời thành thật cho tôi. Vấn đề sử dụng công nhân không phải là vấn đề. Anh phối hợp với xã Đông Nam và Ban Quản lý khu công nghiệp Hà Đông là hoàn toàn có thể giải quyết được. Tôi tin tưởng anh sẽ không đến nỗi không biết điều này. Về phần vật liệu xây dựng, tôi ngược lại lại cảm thấy hứng thú đấy. Rốt cuộc là ai muốn dính dáng vào đấy?

Ánh mắt Triệu Quốc Đống sáng như đuốc, thấy Quách Long Phong cúi đầu không nói, khẽ hừ lên một tiếng:
- Đừng có giả vờ trước mặt tôi. Tôi đi ra từ tuyến công an này, tốt xấu cũng có hai năm làm Trưởng đồn công an. Những chuyện này tôi còn rõ ràng hơn bất cứ ai trong nghề cơ. Lão Bàng, Trưởng đồn Trần, chuyện này tôi giao cho hai người các anh. Nếu như cán bộ nông thôn gây sức ép trong chuyện này, dùng xử lý hành chính theo kỷ luật Đảng! Nếu có người dám tự cho là có thể xưng vương, hùng hổ đùa giỡn uy phong, vậy thì theo tôi Trưởng đồn công an như anh cũng chỉ có thể sang mà làm Trưởng phòng lương thực ra được rồi đấy!

Bàng Quân và Trần Lôi đều gật đầu, còn thật sự ngồi ghi chép cẩn thận.

- Được rồi, tiếp tục đi, Bí thư Quách.

- Còn một nhân tố chỉ sợ là cũng sẽ đề cập đến toàn bộ xã Đông Nam của chúng tôi.
Quách Long Phong ngừng lại một chút rồi mới nói.

- Toàn bộ xã Đông Nam ư?
Triệu Quốc Đống thấy rùng mình.
- Anh nói đi.

- Bí thư Triệu, xã Đông Nam chúng tôi tuy rằng là xã ở ngoại ô, nhưng kỳ thực tình trạng còn không bằng hai xã Tân Bình và Mã Thủ nữa. Anh xem đường quốc lộ Tân Hoa và Hoa Bồng tuy rằng đã khai thông động mạch chủ của huyện, nhưng xã Đông Nam chúng tôi vừa lúc ở vào góc phía Đông, lưng tựa vào trấn Phổ Độ mà quốc lộ đi thông qua Phổ Độ thì còn cách xã Đông Nam chúng tôi đến vài km. Khu du lịch không có việc của chúng tôi, đất đai cơ bản cho trồng trọt cũng không có quan hệ gì với chúng tôi cả.

- Cho dù là cầu Quế Đại đã sửa xong rồi, nhưng quận mới Hà Đông lại quy hoạch tới hai thôn kia chứ không bao giờ hướng sang phía Nam nữa. Nói cách khác, chúng tôi cũng không có mùi mẽ gì cả. Mà ngay cả đường xá bây giờ cũng chỉ là đường đá vụn, phát triển kinh tế cũng rất hạn chế. Ở xã có không ít quần chúng nhìn Tân Bình và Mã Thủ mà mắng chúng tôi là cán bộ xã vô dụng, đến cả quy hoạch đường ở khu mới Hà Đông còn chưa đưa ra cũng chẳng trông mong gì là khu mới Hà Đông sẽ để cho đường kéo dài đến xã Đông Nam chúng tôi cả. Sự oán trách cán bộ nông thôn cũng rất lớn, cảm thấy trong huyện giống như là đã quên xã Đông Nam chúng tôi vậy. Hoàn toàn chẳng có ai tính đến việc phát triển xã Đông Nam, chỉ biết là phát triển đến cạnh bên thì sẽ chiếm một miếng đất của chúng tôi. Thuần túy chỉ là xem xã Đông Nam chúng tôi như là quân cờ mà thôi.

Triệu Quốc Đống cẩn thận ghi chép lại. Quách Long Phong trong lòng cũng lo sợ bất an. Có điều dù bất cứ giá nào, tóm lại là đã xảy ra một sự kiện lớn như thế, nếu không giải quyết vấn đề căn bản, cho dù là bây giờ cứ gạt chuyện này qua một bên, nhưng ngày sau lại xảy ra tình huống tương tự thì sẽ làm thế nào. Chính là theo như lời của Triệu Quốc Đống, hôm nay phải nói gọn gàng sạch sẽ hết một lượt. Nếu như không có nói hết, sau này mà phát sinh ra vấn đề gì thì đó chính là trách nhiệm của y rồi. Về công hay về tư thì y cũng muốn phản ánh vấn đề một cách rõ ràng.

- Bí thư Quách còn gì nữa không?
Triệu Quốc Đống hạ bút.

- Hết rồi. Ngoại trừ các vấn đề về ô nhiễm ra thì chỉ còn có mấy vấn đề đó thôi. Nếu như mấy vấn đề này có thể giải quyết được thì tôi nghĩ là dân chúng trong xã Đông Nam sẽ khá là ủng hộ công tác của huyện.
Quách Long Phong đón ánh mắt sắc như đao của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cũng không hiểu về Quách Long Phong này lắm. Khi hắn đến huyện Hoa Lâm, người này là từ Phòng Nông nghiệp hạ bệ xuống Khu ủy ở ngoại ô, làm cán bộ tổ chức, rồi đến xã Đông Nam làm Bí thư Đảng ủy, tuổi cũng không tính là lớn. Quế Toàn Hữu đã từng đề cập đến người này với hắn, nói người này tuy rằng có chút quan hệ họ hàng với Vạn Triêu Dương nhưng cũng là một nhân vật có chút năng lực. Có điều khi đó Triệu Quốc Đống cũng không quá để ý.

- Còn mấy vị này?
Ánh mắt Triệu Quốc Đống lưu động dừng lại trên mặt Đường Diệu Văn, Lỗ Đạt, Bàng Quân, Vương Nhị Khải.

- Những gì lão Quách nói, trên cơ bản là cũng không khác biệt lắm tình hình mà chúng ta đã biết. Dân chúng không hoàn toàn là nhằm vào vấn đề ô nhiễm mà như thế. Đây chỉ là một đốm lửa nhỏ mà thôi. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì việc chuyển đổi đất nông nghiệp và vấn đề bồi thường không đạt tới giá trị mà bọn họ kỳ vọng. Mặt khác, chính là theo như lời của lão Quách, hai năm nay xã Đông Nam phát triển lạc hậu. Nhất là trong hoàn cảnh ở huyện vẫn duy trì tốc độ phát triển mà xã Đông Nam lại có thay đổi không nhiều, dân chúng không có được lợi ích thực tế, không có khả năng tăng thu nhập. Đương nhiên, cũng có một số ít người dụng tâm kín đáo xúi giục kích động thêm vào nữa. Tình hình này chúng tôi cũng đã nắm bắt được một ít rồi.
Vương Nhị Khải bổ sung.

- Tốt! Vậy tôi nói, trên thực tế vấn đề cũng không quá phức tạp, không nằm ngoài một số điểm sau. Thứ nhất là dân chúng định giá quá cao hoặc là ỷ lại vào chính sách, không đạt được đến thì sinh ra oán trách; Hai là không hiểu chính sách của nhà nước, nhất là không hiểu biết nhiều về các lĩnh vực tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, vân vân. Ban quản lý khu công nghiệp Hà Đông và đảng ủy và ủy ban nhân dân xã Đông Nam cần phải giải thích tích cực hơn; Ba là tôi cũng cần phải kiểm điểm. Đó là chúng ta quả thực có chút xem nhẹ mong chờ của quần chúng xã Đông Nam đối với đảng ủy và chính quyền chúng ta. Bọn họ hy vọng huyện có thể cân nhắc cải thiện hoàn cảnh và điều kiện sống của bọn họ thôi. Tôi cảm thấy điều này đáng để chúng ta suy ngẫm sâu xa. Thứ tư chính là một số kẻ dụng tâm kín đáo có ý đồ lợi dụng chuyện này để tạo áp lực cho đảng ủy và chính quyền, tranh thủ mưu lợi.

Triệu Quốc Đống ngôn từ bình thản nhưng hữu lực:
- Tôi cũng chỉ đề xuất ý kiến xử lý bốn vấn đề này thôi. Thứ nhất là vấn đề chính sách, điều động các cán bộ đắc lực từ các đơn vị có liên quan vào tổ công tác, làm công tác giải thích cẩn thận, cứ phù hợp với chính sách thì điều nên làm sẽ làm, nên chứng thực sẽ chứng thực. Thứ hai là vấn đề chính sách bảo vệ môi trường, vẫn cần phải làm công tác giải thích đầy đủ. Mặt khác cũng phải đưa ra các ý kiến và biện pháp thực thi bảo vệ môi trường để giới thiệu cho quần chúng, làm cho bọn họ yên tâm. Thứ ba, phòng Giao thông huyện và Khu công nghiệp Hà Đông phải lập tức chứng minh công khai dự án xây dựng đường từ Khu công nghiệp Hà Đông có đi qua xã Đông Nam, cố gắng nhanh chóng khởi công, thỏa mãn nhu cầu được cải thiện về giao thông của quần chúng nhân dân xã Đông Nam. Thứ tư, Đồn công an lập tức tổ chức tổ chuyên án, phải kiên quyết xử lý những kẻ gây kích động phản ứng, hơn nữa phải đẩy mạnh mức độ tuyên truyền lên.
Bình Luận (0)
Comment