Lộng Triều

Chương 480

- Chú đi tìm Triệu Quốc, bảo y đưa chú đi tìm Dương Thiên Minh. Binh lính không muốn làm tướng sẽ không phải binh lính tốt.
Hùng Chính Lâm chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói.
- Chú nói đúng, ở Thị xã chú không có quan hệ mạnh. Kỳ Dư Hồng nhất định sẽ không nghĩ tới chú. Ở vị trí này thì dù là Bí thư Thị ủy nào cũng hy vọng người của y ngồi vào. Quan hệ giữa Phan Viên Triêu và Kỳ Dư Hồng rất tốt, quan hệ bình thường khó có thể làm Phan Viên Triêu gật đầu. Lão Liễu bây giờ chắc không được, bây giờ ngoài Quý Thành Công, Ninh Pháp và Dương Thiên Minh ra thì Phan Viên Triêu không nể mặt cả Hạ An và Trương Nghiễm Lan.

Hạ An là Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Trương Nghiễm Lan là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô. Mặc dù hai người này chức cao hơn Phan Viên Triêu nhưng không phụ trách công tác tổ chức, Phan Viên Triêu không nể mặt cũng bình thường.

- Hùng ca, em lo Lưu ca không tiện đi nói với với Bí thư Dương. Hơn nữa Bí thư Dương có ra mặt nói chuyện với Phan Viên Triêu không? Sợ là Bí thư Dương bây giờ cũng biết người Kỳ Dư Hồng đề cử. Phan Viên Triêu sao có thể không đề cập với Bí thư Dương sao?
Triệu Quốc Đống nói.

- Hừ, đây không cần chú phải lo. Dương Thiên Minh ở lại An Đô chỉ nửa năm nữa, sau Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 15 diễn ra, y sẽ đi. Để y phát uy một lần cũng được.
Hùng Chính Lâm cười phá lên mà nói.

Triệu Quốc Đống cũng thấy Hùng Chính Lâm đã thay đổi. Chỉ mấy tháng mà hắn đã thấy Hùng Chính Lâm nói chuyện đầy khí thế hơn trước.

- Bí thư Dương sẽ đi sao anh?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

- Y không đi không được. Y làm ở tỉnh An Nguyên đã vài năm, có lẽ Trung ương sẽ có bố trí.
Hùng Chính Lâm tùy ý nói:
- Đương nhiên bây giờ còn chưa nói rõ, sau đại hội sẽ rõ ràng mà. Chú đừng quan tâm chuyện người khác, lo việc của mình đi đã. Cơ hội này rất khó được, trên tỉnh mà có quyết định thì sẽ rất nhanh xong. Chú không nắm chắc cơ hội thì quá đáng tiếc. Chỉ là Hung ca không có năng lực kia nếu không sẽ giúp chú.

- Hùng ca, em cũng biết cơ hội này hiếm có nếu không sẽ không nhờ Lưu ca giúp. Em cuối cùng cảm thấy dù sao cũng phải thử một lần.
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói. Dù muốn lên chức thì cũng phải có bậc thang mới có hy vọng mà.

Hùng Chính Lâm cười nói:
- Chú thật ra suy nghĩ quá cẩn thận đó, bây giờ gấp như vậy, chú có thể làm gì chứ? Dương Thiên Minh phụ trách công tác Đảng, Đàn, không chuyên bên kinh tế, đồng thời thân phận của Dương Thiên Minh khác, y sẽ không xuống khảo sát xây dựng kinh tế, dù xuống cũng không thể tới Hoa Lâm mà.

- Vâng, đúng là thời gian hơi gấp, nếu cho em nửa năm thì em có thể làm được gì đó, em sẽ có đường ra.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói:
- Đúng là bực mình.

Hùng Chính Lâm lắc đầu nói:
- Quốc Đống, đối với Ninh Pháp mà nói thì nếu y làm Bí thư Thị ủy thì cán bộ xuất thân bên kinh tế sẽ được trọng dụng. Nhưng Dương Thiên Minh chưa chắc như vậy. Anh đề nghị chú phải nói chuyện với Lưu Triệu Quốc, bảo y giúp, xem y có thấy có thể thành công hay không. Nếu Lưu Triệu Quốc thấy có thể thì anh nghĩ y sẽ có ý tưởng.

Lưu Triệu Quốc bố trí đúng là mất nhiều tâm tư.

Tính cách Dương Thiên Minh mặc dù không quá cổ hủ nhưng lại nổi tiếng về tính nghiêm túc. Ngay cả Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công cũng kính trọng Dương Thiên Minh. Mà Ninh Pháp mặc dù chủ trương Bí thư đảng ủy và Chủ tịch phải giỏi về kinh tế nhưng cũng đồng ý với việc Dương Thiên Minh đưa ra cán bộ phải có tố chất chính trị mới quyết định được một nơi phát triển kinh tế.

Dương Thiên Minh cũng có vài điểm giống Lưu Triệu Quốc. Y không thích gì cả, không thích rượu, không hút thuốc, bình thường chỉ thích viết chữ, đọc sách, cùng lắm là thời tiết đẹp thì đi câu. Chẳng qua y dù có đi câu cũng đi một mình, không có thêm ai khác đi cùng, cùng lắm có thêm lái xe mà thôi. Y tìm một mương hay hồ nào đó ở ngoại ô mà câu.

Lưu Triệu Quốc cũng đã đi câu với Dương Thiên Minh mấy lần, nhưng đều thua với tính nhẫn nại của Dương Thiên Minh. Dương Thiên Minh có thể ngồi từ 9h sáng đến 4h chiều mà trong xô chỉ có hai con cá nhỏ, giống như Dương Thiên Minh tới chỉ là giải trí chứ không phải câu cá.

Lưu Triệu Quốc từng hẹn Dương Thiên Minh đến hồ câu, nhưng Dương Thiên Minh lại không thích.

Nguyên nhân là Dương Thiên Minh cảm thấy câu ở hồ nuôi quá dễ, làm y không còn thoải mái khi đi câu. Lưu Triệu Quốc không biết nói gì nữa.

Hồ chứa Quang Vinh là con mương vừa phải, được xây dựng từ năm 60 và đã được sửa vài lần, từng có một thời gian muốn bỏ đi do chứa được quá ít nước, nếu muốn mở rộng thì phải du nhiều, vì thế người ta cảm thấy để nó đó coi như làm dân chúng xung quanh giải trí.

Chẳng qua hồ chứa này có một chỗ tốt là không bao giờ cạn nước, nghe nói dưới đáy có mấy dòng suối, nước từ đó chảy ra nên dù gặp hạn hán thì nó cũng có nước tầm mét rưỡi, mùa hè đầy hoa sen.

Dương Thiên Minh thấy Lưu Triệu Quốc đã thay lái xe nên vốn nghĩ Triệu Quốc Đống là lái xe của Lưu Triệu Quốc. Nhưng y rất nhanh thấy Lưu Triệu Quốc nói chuyện rất thoải mái với người kia, hơn nữa nhìn qua thanh niên này cũng có khí thế của quan chức chính phủ.

Dương Thiên Minh khẽ nhíu mày. Lưu Triệu Quốc biết tác phong của y, những lúc này y không thích người ngoài tham gia, hơn nữa y cũng tối kỵ người khác nịnh bợ mình, tìm cách tới gần mình. Y biết rõ vị trí của mình, theo y thấy người muốn dựa vào quan hệ tư nhân hoặc là chỗ dựa mà lấy được chức vị thì đó là kẻ không có bản lĩnh. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc còn chưa bao giờ phạm vào điều cấm của y, Dương Thiên Minh cũng không quá để ý.

Lưu Triệu Quốc cũng suy nghĩ đến điểm này nên y cũng không dám xác định là nên dùng cách nào để Triệu Quốc Đống xuất hiện và giới thiệu với Dương Thiên Minh. Mặc dù Triệu Quốc Đống ăn nói tốt nhưng nếu như Dương Thiên Minh có suy nghĩ không hài lòng thì dù Triệu Quốc Đống cố gắng đến đâu cũng vô ích.

Triệu Quốc Đống câu bên dưới Lưu Triệu Quốc, vung cần ném xuống nước. Bây giờ là đầu hè, nhiệt độ tăng nhanh nên rất thích hợp câu cá.

Lưu Triệu Quốc nhìn qua Triệu Quốc Đống và thấy đối phương xem ra biết câu.

Dương Thiên Minh không giỏi câu cá, cũng không muốn đi nghiên cứu, hơn nữa cũng không thích lúc câu cá nói chuyện công việc. Cho nên cả tỉnh An Nguyên không có mấy người có thể đi câu cá với y.

Dương Thiên Minh lẳng lặng ngồi đó mà thư giãn. Mặc dù thêm một người nhưng Lưu Triệu Quốc chỉ giới thiệu tên, không nói làm ở đâu nên Dương Thiên Minh không để ý. Y chỉ nghĩ đó là bạn của Lưu Triệu Quốc mà thôi.

Mặt hồ rất yên tĩnh, Dương Thiên Minh dựa lưng vào ghế hưởng thụ nắng ấm rồi quan sát mặt nước, chú ý phao.

Triệu Quốc Đống cũng biết bây giờ không nên nghĩ nhiều. Tính cách Lưu Triệu Quốc ngay thẳng, anh muốn tạo quan hệ không sao, nhưng nếu nịnh bợ quá thì sẽ khiến Dương Thiên Minh thấy anh là kẻ ham lợi, như vậy sẽ phản tác dụng. Đương nhiên chuyện cuối cùng cũng có lúc nói trắng ra, nhưng Triệu Quốc Đống hy vọng có thể cho đối phương ấn tượng tốt trước, như vậy sau đó mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng có thể khiến Dương Thiên Minh nhanh chóng thích ứng.

Triệu Quốc Đống hơi giật tay, một con cá to bằng bàn tay bay lên, giãy dụa trên mặt hồ vài cái nhưng không thoát được. Con cá bị Triệu Quốc Đống chụp lấy, gỡ móc câu rồi bỏ vào xô, đây đã là con cá thứ tư mà hắn câu được.

Dương Thiên Minh không nhịn được nói:
- Tiểu Triệu, cậu câu giỏi đó.

- Bí thư Dương, chẳng qua hôm nay thời tiết tốt nên câu được mà thôi. Sao không thấy ngài giật cần vậy?
Triệu Quốc Đống không khách khí mà nói.

Dương Thiên Minh hơi nóng mặt một chút. Y bình thường câu cá là để thư giãn đầu óc, nếu về kỹ thuật thì không có thời gian đọc sách, cũng không có cơ hội trao đổi với người khác.
Bình Luận (0)
Comment