Công việc tiếp theo tương đối dễ dàng. Đoàn người chính là đi quanh mà xem, khảo sát hoàn cảnh và tình hình của mấy nhà máy trong Khu Khai Phát, sau đó tổ chức tọa đàm.
Nhà máy biến áp Ninh Lăng và Công ty điện Thiên Hằng là hai nhà máy số một số hai của Khu Khai Phát nên không cần phải nói. Mấy nhà máy còn lại đều là được báo trước nên phải tỏ vẻ làm ăn tốt. Chỉ riêng tiền thuê mười mấy xe vận chuyển hàng hóa, đám cán bộ Ban quản lý cũng đến đó đốc thúc. Đóng kịch thì hay nhưng không biết có hiệu quả gì không?
Triệu Quốc Đống từ phòng hội nghị đi ra thì thấy Lục Nhị đang lạnh giá run bần bật ngồi trong văn phòng cạnh phòng hội nghị, cô co ro lại. Bởi vì không biết tọa đàm xong sẽ có bố trí gì không nên Lục Nhị không dám đi. Ở đây không có điều hòa nên làm cô rất lạnh. Trời tuy lạnh nhưng cô bị Ngô Luân yêu cầu nhất định phải tỏ rõ sự trẻ trung xinh xắn nên cô không dám mặc nhiều.
- Lục Nhị, cô ngồi đây làm gì? Vào phòng hội nghị ngồi một lát cho ấm.
Triệu Quốc Đống có chút không đành lòng. Ngô Luân này không biết nghĩ như thế nào nữa mà càng cô gái xinh đẹp thì người này càng khó chịu.
- Bí thư Triệu, em ngồi ở đây nếu không khách đi ra thì sao?
Lục Nhị vội vàng đứng lên nói.
- Khách đi ra sẽ đi ăn cơm, không có chuyện của cô. Cô mặc ít áo như vậy, ở đây không có điều hòa, đi thôi, ngồi một bên nghe khách đánh giá về Khu Khai Phát cũng có lợi hơn.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Một tia ấm áp dấy lên trong lòng Lục Nhị.
Lục Nhị biết mình bây giờ là rất nguy hiểm. Bố Bảo Xuân Hành – Bảo Vĩnh Lai bị bệnh nặng được đưa lên Bắc Kinh chữa trị. Người nhà Bảo Xuân Hành cũng phải đi theo chăm sóc. Khó khăn lắm cô mới thông qua Bảo Vĩnh Lai mà điều mình vào Ban quản lý Khu Khai Phát, đầu mối này đã bị chặt đứt. Ngô Luân thi thoảng dùng ánh mắt lạnh lùng, dâm dục nhìn cô làm Lục Nhị rất sợ hãi. Cô sợ không chỉ là bị Ngô Luân xâm hại, càng lo mình bị đuổi việc, không thể không về Phòng giáo dục Quận Đông Giang, sau đó điều xuống xã, thị trấn nào đó dạy học.
Hy vọng duy nhất của cô đặt lên người Triệu Quốc Đống. Mặc dù không ai nói rõ cô làm thư ký riêng của Triệu Quốc Đống, nhưng trong một lần ngẫu nhiên Chủ nhiệm Lý đã nói khiến Lục Nhị coi mình là thư ký của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua thư ký Lệnh Hồ Triều của Triệu Quốc Đống lúc nào cũng đi theo Lục Nhị không có cơ hội gì.
Triệu Quốc Đống hoàn toàn không để ý chút hành vi của mình lại làm Lục Nhị suy nghĩ miên man. Hắn lúc này đặt hết vào nội dung cuộc nói chuyện với với Đổng Minh Đường.
Vì đẩy mạnh việc khai thác năng lượng ở khu vực Trung tây và truyền tải điện tới duyên hải, cùng với việc cải tạo điện nông thôn. Công ty Quốc Điện muốn chọn một khu vực có điều kiện thích hợp làm trụ sở chế tạo các thiết bị cho công ty. Mà lần này Đổng Minh Đường chính là có mục đích đó.
Đổng Minh Đường lộ ra làm Triệu Quốc Đống chấn động. Đây không đơn giản là thu hút một công ty vào, nếu có thể khiến trụ sở chế tạo thiết bị của Công ty Quốc Điện xây dựng ở Ninh Lăng, đây không đơn giản chỉ là một Khu Khai Phát tại Ninh Lăng. Đây có thể nói sẽ khiến ngành sản xuất công nghiệp của Ninh Lăng nhảy lên vài bậc thang.
Chẳng qua Đổng Minh Đường cũng nói rõ cho Triệu Quốc Đống biết đây chỉ là một ý tưởng của Công ty Quốc Điện, chưa có quyết định hoàn toàn. Hơn nữa cuối cùng phải do Bộ Thương mại xác định rồi báo cáo lên Quốc vụ viện.
Suy nghĩ của Triệu Quốc Đống hoàn toàn tập trung vào vấn đề này. Hắn muốn báo cáo ngay với Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao. Ý đồ này Đổng Minh Đường nói chưa hoàn toàn được xác định. Nhưng nếu đã được xác định thì Ninh Lăng phải cạnh tranh với Lam Sơn cùng Miên Châu thì sẽ rất khó khăn, càng không cần nói tới mấy tỉnh khác cũng cạnh tranh gay gắt.
Lợi dụng thời gian ngắn ngủi chạy đến khách sạn Ninh Uyển, Triệu Quốc Đống liền báo cáo tin tức mình nghe được từ Đổng Minh Đường với Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao. Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao rất kích động gần như đập bàn quyết định thành lập một văn phòng để đối phó với Công ty Quốc Điện.
Đây không phải chuyện đùa. Nếu Công ty Quốc Điện thật sự có ý tưởng đó thì không cần đầu tư bao nhiêu, chỉ cần có chính sách dẫn hướng, thành lập một hai nhà máy trụ cột, các công ty, nhà máy liên quan sẽ tự động tới.
- Bí thư Kỳ, đây là một cơ hội, một cơ hội cải tử hoàn sinh đối với ngành sản xuất công nghiệp Ninh Lăng chúng ta. Mặc dù Công ty Quốc Điện chỉ là một công ty nhà nước lớn, nhưng về cơ bản nó lũng đoạn cả ngành điện năng của quốc gia. Mà ngành sản xuất điện lại là một trong những ngành quan trọng nhất của quốc gia. Mỗi cử động của nó sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn. Có thể nói trụ sở kia xác định đặt ở đâu, nơi đó sẽ thay đổi hoàn toàn. Điểm này tôi dám chắc.
Thư Chí Cao nhạy cảm không thua gì Kỳ Dư Hồng và Triệu Quốc Đống. Y được điều từ Lam Sơn đến Ninh Lăng và vẫn luôn tìm cơ hội đột phá khó khăn nhưng vẫn không được như ý. Ninh Lăng thiếu tài nguyên, ngành công nghiệp trụ cột yếu kém.
Không công nghiệp không giàu, anh nếu muốn tạo ra một thành phố, Thị xã giàu có thì không có sản xuất công nghiệp là không được. Nhưng không thể dựa vào hò hét mà nó cần đầu tư.
Ninh Lăng là nơi nghèo thì sao có tiền mà đầu tư. Có đôi khi Thư Chí Cao có chút hâm mộ Triệu Quốc Đống, ít nhất cũng thành lập được một hai hạng mục chủ đạo cho Hoa Lâm, có thể thúc đẩy kinh tế một huyện phát triển mạnh. Đương nhiên đối với một Thị trưởng thì quy mô kinh tế như Hoa Lâm không đáng gì.
Nhưng bây giờ có cơ hội quá lớn xuất hiện trước mắt. Nắm bắt cơ hội này sẽ khiến Ninh Lăng nhảy vọt lên.
- Ừ, Quốc Đống, Đổng Minh Đường nói đây chỉ là một ý tưởng chứ chưa được quyết định. Tức là có ý gì?
Kỳ Dư Hồng mặc dù cũng thấy chấn động nhưng y chững chạc hơn Thư Chí Cao. Làm Bí thư Thị ủy, y phải suy nghĩ chu đáo hơn, nếu việc này không thành thì đó sẽ là trò cười.
- Có lẽ quốc gia có ý ở việc này, nhưng bây giờ mới vào giai đoạn chứng thực, cũng chưa có quy hoạch cụ thể. Bọn họ bây giờ là khảo sát bước đầu, còn lâu mới tới việc xây dựng. Chẳng qua Bí thư Kỳ, Thị trưởng Thư, tôi cảm thấy như vậy mới có lợi cho chúng ta.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nói:
- Ninh Lăng chúng ta không có ưu thế so với các nơi khác, thậm chí điều kiện trụ cột cũng kém hơn. Có một điểm duy nhất có lợi là chúng ta có được tin tình báo trước.
- Nếu như chúng ta có thể làm tốt công tác chuẩn bị, ví dụ như san nền đất, cung ứng điện, nước, thông tin, đường … còn có cả việc thành lập Đồn công an, xe bus, thậm chí có thể xây dựng sớm một số nhà máy, nếu như chúng ta cũng cung cấp được hoàn cảnh mềm thật tốt, công tác phục vụ tốt, ngoài ra chúng ta còn đi thông vài quan hệ thì tôi nghĩ Ninh Lăng chúng ta còn có sức cạnh tranh đôi chút. Hơn nữa chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này tăng tốc độ xây dựng Khu Khai Phát, đồng thời chỉnh đốn tác phong làm việc và hoàn cảnh mềm của Khu Khai Phát, cố gắng phát triển tốt ở hai vấn đề này. Dù chúng ta thất bại trong việc thu hút Công ty Quốc Điện thì cũng có tiêu chuẩn cao hơn khi thu hút các công ty khác mà.
Kỳ Dư Hồng gật đầu, lời Triệu Quốc Đống nói đúng vào suy nghĩ của y.
Thu hút đầu tư chính là một chiến lược lâu dài. Khu Khai Phát mãi không làm tốt là nỗi đau trong lòng y. Thư Chí Cao không ngừng mắng Khu Khai Phát là kẻ ăn hại, đây không khác gì đâm vào chỗ đau của y.
Làm như thế nào để phát triển Khu Khai Phát là nhiệm vụ y giao cho Triệu Quốc Đống. Xem ra Triệu Quốc Đống cũng đã tìm được nguyên nhân căn bản của việc Khu Khai Phát không phát triển. Mấu chốt là hoàn cảnh mềm, ở vấn đề này Hoàng Côn không đủ khí phách, Lý Trạch Hải bận giải quyết công việc hàng ngày nên không làm gì được. Mà Triệu Quốc Đống này có thể đặt cơ hội lần này cùng với việc phát triển tổng thể của Khu Khai Phát chính là lựa chọn tốt nhất.
- Lão Thư, tôi thấy ý kiến của Triệu Quốc Đống cũng không khác anh là mấy. Ý tôi là không thể chậm trễ, không thể bỏ qua. Dù chỉ có một phần nhỏ hy vọng thì chúng ta cũng phải cố hết sức. Tôi đề nghị chiều chúng ta tổ chức Hội nghị thường ủy chuyên đề, thảo luận làm như thế nào xúc tiến hạng mục này tiến vào Ninh Lăng.