Lộng Triều

Chương 568

Lên quá nhanh sẽ có chỗ thiệt là căn cơ không chắc, thiếu quan hệ, uy tín không đủ, khó có thể phục chúng. Hơn nữa còn làm người ta ghen ghét, khi đó nên làm như thế nào cũng là một đợt kiểm tra năng lực của anh.

Trong ba người này thì Quế Toàn Hữu coi như vượt qua cửa ải khó khăn. Khi Trương Thiệu Văn còn ở Tây Giang, Quế Toàn Hữu vẫn có thể duy trì độc lập, vẫn nhẫn nhịn chờ thời. Triệu Quốc Đống đến đã làm y có tiếng nói lớn hơn trong Quận ủy. Nhưng Quế Toàn Hữu vẫn biểu hiện bình tĩnh, điều này làm y tránh được không ít lời dèm pha.

Tiếng nói của anh sẽ không tăng lên vì anh ra vẻ cao ngạo, người trong chốn quan trường đều sáng mắt, chỉ có hành động thực tế mới thể hiện rõ năng lực của anh.

Trong đây thì Giản Hồng là khó khăn nhất. Mặc dù có Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống ủng hộ nhưng văn phòng Thị ủy có Nghiêm Lập Dân. Công việc gì của Giản Hồng cũng cần thông qua tay Nghiêm Lập Dân. Nghiêm Lập Dân sẽ lấy kính tìm sơ sót và phê bình. Vưu Liên Hương dù sao cũng là Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký, lại quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng nên Nghiêm Lập Dân không dám làm quá. Nhưng Giản Hồng lại là Phó trưởng ban thư ký xếp cuối cùng nên sẽ là nơi tốt nhất để trút giận.

Cho nên Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận khó xử của Giản Hồng. Chẳng qua nếu không qua mưa gió thì chị mãi là bông hoa trong phòng, không thể lớn lên được.

Giản Hồng ở Hoa Lâm qua bốn đời Bí thư huyện ủy, cô coi như cảm nhận hết chua xót, ngọt đắng trong đó, bây giờ lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy thì nhất định cũng sớm chuẩn bị tư tưởng đón mưa gió.

Triệu Quốc Đống được Vưu Liên Hương cho biết Kỳ Dư Hồng đánh giá cao năng lực làm việc của Giản Hồng, chỉ là cô hơi trầm mặc nên có vẻ không thích hợp với vị trí Phó trưởng ban thư ký. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy đây không phải việc xấu. Bây giờ nhẫn nhịn mới có lợi, nhất là một nữ điều chỉnh thì dù lãnh đạo có cái nhìn thì cũng tốt hơn so với người khác thấy chị kiêu ngạo, miễn đưa đến lời đồn thổi vu vơ.

Nếu so sánh thì công việc của Hoắc Vân Đạt có tính khiêu chiến nhất. Đinh Cao Thọ đã được xác định điều đến làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Thị xã, một vị trí khá được. Hạ Đồng rất có thể tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực, chức thường vụ còn thiếu chưa được xác định rõ ràng. Theo bình thường thì chức thường vụ sẽ sinh ra trong các Phó chủ tịch quận. Nhưng Triệu Quốc Đống đề cử Hoắc Vân Đạt lại bị Hội nghị thường ủy bác bỏ.

Triệu Quốc Đống không biết yy bây giờ đang suy nghĩ gì. Lúc quan trọng y lại thay đổi ý kiến khiến Triệu Quốc Đống nghi ngờ khí phách của Kỳ Dư Hồng. Lúc trước hắn đã báo cáo với đối phương, Kỳ Dư Hồng mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng ít nhất không phản đối. Theo Triệu Quốc Đống thấy im lặng coi như thừa nhận. Nhưng trong Hội nghị thường ủy Kỳ Dư Hồng lại lùi bước, điều này làm Triệu Quốc Đống rất thất vọng.

Triệu Quốc Đống thấy Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng đã bốn năm nhưng vẫn không thể khống chế hoàn toàn Thị ủy, đó chính là một Bí thư Thị ủy thất bại. Ở Trung Quốc, một Bí thư Thị ủy không khống chế được một nơi thì đó là khuyết điểm.

Bây giờ Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang sẽ gặp khiêu chiến rất lớn. Cải cách các công ty nhà nước và thu hút đầu tư đều đặt trên vai y, nhất là bây giờ trọng tâm của Ninh Lăng dồn sang phát triển Khu Khai Phát, ít quan tâm vào phát triển công nghiệp ở Tây Giang. Có thể nói anh phải dựa hết vào sức mình mà thay đổi cục diện.

Cải cách công ty nhà nước sẽ gặp xung đột và mâu thuẫn rất lớn, người được lợi và người không hiểu sẽ lấy đủ cách làm khó dễ. Mặc dù cải cách tiến hành nhưng anh muốn hy vọng các công ty thay đổi bộ mặt ngay lập tức là không thể. Anh nếu muốn tìm điểm tăng trưởng khác thì chỉ có thể thu hút đầu tư. Mà điều kiện của Tây Giang bây giờ thì đó lại là khó khăn rất lớn.

Hoắc Vân Đạt chỉ có một điểm mạnh hơn Giản Hồng đó là y được Triệu Quốc Đống ủng hộ tuyệt đối, hơn nữa lúc nào cũng có thể trao đổi với Triệu Quốc Đống.

- Lão Hoắc, anh định bao giờ đến Tây Giang làm?
Quế Toàn Hữu cười nói.

- Cái này phải xem phân công của Bí thư Triệu.
Qq thở dài một tiếng.

- Vân Đạt, theo lý thuyết anh có thể nghỉ vài ngày, chẳng qua bây giờ đang là thời kỳ rất quan trọng, tôi không cho anh nghỉ. Tôi sẽ lên Thượng Hải tham gia hội nghị thu hút đầu tư, chủ yếu là thu hút đầu tư cho Khu Khai Phát, nhưng tôi thấy Quận Tây Giang cũng có thể đi, Khu Khai Phát thu hút đầu tư có sự lựa chọn nhất định, Tây Giang cũng có ưu thế là không có giới hạn như Khu Khai Phát, cho nên tôi anh có thể đi cùng tôi một chuyến xem có thể nhặt được một hai công ty về Tây Giang không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Công việc của anh rất nặng nề, phải nghĩ nhiều biện pháp, vung lưới rộng vào, trọng điểm bồi dưỡng, có thể mò một con cá cũng tốt. Giống như khi tôi đến Hoa Lâm vậy, mặt dày chạy quanh, làm ăn mày cũng được. Chỉ cần có thể thu hút các công ty thì đó là thành tích.

- Vậy tôi sẽ thu thập bên Hoa Lâm một chút coi như chào tạm biệt, sau đó về Khuê Dương một chuyến.
Hoắc Vân Đạt gật đầu nói:
- Tôi tranh thủ ngày kia sẽ chính thức đi làm.

- Ừ, bên này tôi sẽ nói với Chủ tịch Tằng với Chủ nhiệm Giang. Đinh Cao Thọ và Bảo Vĩnh Lai sẽ có đơn xin từ chức, Đại hội đại biểu nhân dân lập tức phê chuẩn, sau đó Ủy ban quận sẽ phân công công việc. Tôi và lão Tằng có ý để anh phụ trách mảng công nghiệp và thu hút đầu tư, tranh thủ làm ra chút thành tích trước năm mới cho một số người xem. Tôi và lão Tằng đều toàn lực ủng hộ anh, vấn đề thường vụ thì anh không nên suy nghĩ. Bí thư Kỳ nói có lý, cần một thời gian thử thách, thử thách xem một số điều chỉnh có thể giữ được bản sắc của mình trong cơn sóng gió hay không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng chức thường vụ có lẽ không trống quá nhiều. Tôi lo Nghiêm Lập Dân nhân cơ hội thò tay vào Tây Giang nên tôi dự định đề cử Ngụy Hiểu Lam.

Ngụy Hiểu Lam?

Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt không hiểu quá nhiều về Ngụy Hiểu Lam nên không có phản ứng. Nhưng Quế Toàn Hữu trước đó cũng không nghe thấy Ngụy Hiểu Lam đi lại gần với Triệu Quốc Đống, nếu nói thì vị Phó chủ tịch Thi Cương còn đi lại gần với Triệu Quốc Đống hơn. Nhưng Quế Toàn Hữu cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống đánh giá cao năng lực của Ngụy Hiểu Lam.

Tâm tư của lãnh đạo đúng là khó đoán.

Ngụy Hiểu Lam được bạn ở Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy lén nói cho Triệu Quốc Đống đã đề cử cô làm Thường vụ quận ủy trước mặt Kỳ Dư Hồng cùng Thư Chí Cao, cô không thể tin vào tai mình.

Nhưng người bạn kia lại nói đây là tin tuyệt đối đáng tin cậy, về phần truyền từ đâu thì đối phương không chấp nhận lộ ra, chỉ nói tuyệt đối chính xác. Hơn nữa còn nói Triệu Quốc Đống còn nói rõ phải mau chóng xác định để dễ dàng triển khai công việc năm sau.

- Tiểu Điêu, cô đừng đùa tôi. Tôi và Triệu Quốc Đống không quen biết gì, hắn đến Tây Giang mấy tháng, tôi ăn cơm với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, báo cáo công việc cũng chỉ có một lần. Nếu cô là hắn thì có đề cử tôi vào thường vụ không?

Ngụy Hiểu Lam không thể tin, nhưng nghe bạn thì có vẻ không phải trêu mình. Đó là bạn cùng phòng rất thân thiết với cô, người này có tin tức rất nhanh nhạy. Không phải cô ta mà chồng cô ta là Phó chánh văn phòng Thị ủy, hơn nữa bây giờ lại có quan hệ tốt với Phó trưởng ban thư ký Tằng Khả Phàm được Thị trưởng Thư Chí Cao rất coi trọng. Nếu tin này là thật thì hơn phân nửa là từ Tằng Khả Phàm lộ ra.

- Đúng thế, tôi nghe nói vị Bí thư Triệu kia là nhân vật phong lưu đó. Ha ha, nghe nói vị Phó Trưởng phòng Thông tin Hoa Lâm kia có quan hệ mập mờ với hắn. Tôi đã gặp Phó Trưởng phòng đó, Tiểu Ngụy, cô không thể so sánh với người ta đâu.

- Phì, Tạo Sơn Điêu, miệng chó không mọc được ngà voi, cô coi tôi là ai?
Ngụy Hiểu Lam cười mắng:
- Triệu Quốc Đống nhỏ hơn tôi bao tuổi? Hắn gọi tôi là cô cũng không thiệt. Cô đừng có coi tôi như người ở Ban Tổ chức cán bộ các cô.

- Ha ha, Bí thư Triệu kia có quan hệ rất tốt với Trưởng ban Chương chỗ tôi, như vậy không phải cùng loại người sao? Tôi thấy cũng không tốt hơn Trương Thiệu Văn mấy đâu. Được rồi, Tiểu Ngụy, tin này tuyệt đối chính xác, chồng tôi nghe Trưởng ban thư ký Tằng nói đó, nhất định không sai. Về phần tại sao Bí thư Triệu đề cử cô thì chỉ mình cô rõ. Được rồi, tạm thời chỉ có mấy người biết việc này, Triệu Quốc Đống cũng chỉ nói ra với ba người kia, chưa chính thức đề nghị. Cô phải nắm chắc.
Bình Luận (0)
Comment