Hoàn cảnh của quán cafe thuộc câu lạc bộ quốc tế Thượng Hải không tồi, Triệu Quốc Đống cũng không lo lắng gì, hắn thậm chí còn giới thiệu Mễ Á với Lý Trạch Hải, Lô Miễn Dương và Hoắc Vân Đạt, ngay cả Vương Lệ Mai và Lục Nhị cũng tham gia cùng.
Phong cách lịch sự tao nhã và thời thượng của Mễ Á khiến Triệu Quốc Đống rất đắc ý, ít nhất thì người bạn học cũ này không hề khiến mình mất thể diện trước mặt cấp dưới. Từ ánh mắt của mấy tên đàn ông là có thể nhận thấy ấn tượng đầu tiên của bọn họ về Mễ Á là khá tốt, còn Vương Lệ Mai và Lục Nhị thì mặc dù thể hiện xuất sắc nhưng so với một Mễ Á luôn theo kịp mode mà nói thì cách ăn mặc của hai cô vẫn tỏ ra kém một bậc.
- Sao thế, không mất thể diện của ông đó chứ?
Một người thông minh như Mễ Á thì sao lại không đoán ra được tâm ý của Triệu Quốc Đống, mãi đến khi đi vào quán cafe thì mới cười tươi như hoa quay lại hỏi.
- Ồ, rất hoàn hảo, không thấy ánh mắt mấy vị chủ nhiệm chỗ tôi đều nhìn mãi đó sao, cũng may là bọn họ nể mặt tôi nên vẫn khắc chế được cảm xúc của mình không đến mức lộ hết ra ngoài đó.
Tâm tình của Triệu Quốc Đống rất tốt, một phần nguyên nhân là do Mễ Á đến, mặc khác cũng nhờ mấy vụ trao đổi bàn bạc có hiệu quả tương đối tốt.
Mễ Á cười khúc khích nói:
- Nhìn coi ông đánh giá chủ nhiệm của mình thành dạng người gì kìa.
- Ha ha, chỉ có dùng cách nói như vậy thì mới chứng minh được mị lực của cô mà.
Triệu Quốc Đống và Mễ Á ngồi xuống, phục vụ liền lại gần hỏi xem bọn họ gọi đồ gì.
Mễ Á khước từ cafe vì sợ tối mất ngủ và gọi một ly nước sô đa, còn Triệu Quốc Đống thì gọi một tách cafe.
- Mễ Á, đừng bảo là bởi vì tôi tới Thượng Hải nên cô mới mất ngủ đó, đừng có đổi lỗi tại cafe đấy.
Triệu Quốc Đống mỉm cười trêu đùa, nói đùa cùng bạn học cũ rất là thoải mái, nhất là khi người bạn học này lại là mỹ nữ.
- Ông tự tin như vậy sao? Chẳng trách Khấu Linh nói ông hoàn toàn không phải là Triệu Quốc Đống trước kia, miệng lưỡi đã trở nên láu lỉnh như vậy thì đúng là không hề giống với Triệu Quốc Đống trong ấn tượng của chúng tôi khi xưa.
Mễ Á cười xinh đáp.
- Nếu trước kia các cô nghĩ tôi chỉ là một tên vũ phu hay là kẻ lỗ mãng thì xin hãy vứt đi, còn nếu như nghĩ tôi là thiếu niên ngây thơ thì xin giữ lại, có lẽ bây giờ tôi chân thật hơn.
Triệu Quốc Đống nhìn Mễ Á chăm chú:
- Mà Mễ Á à, hình như cô không thay đổi.
- Con người không có khả năng không thay đổi, chỉ là lớn hay nhỏ và phương diện nào mà thôi.
Mễ Á lắc đầu:
- Ông thay đổi quá lớn như thế cho nên sẽ cảm thấy người khác không thay đổi mấy, có điều đích thực tình trạng hiện giờ của cậu không hề giống với tưởng tượng của chúng tôi.
- Các cô tưởng tượng tôi như thế nào? Là công nhân hay là cảnh sát, hay là không nghề nghiệp?
Triệu Quốc Đống cười nhạt, bất kể là Khấu Linh hay là Mễ Á thì đều có cảm giác ưu việt trời sinh, cho rằng gia cảnh của mình tốt, mặt mũi khí chất mỹ lệ, lại tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, giờ còn nhậm chức ở cơ quan, ủy ban bộ hay trung ương hoặc là nổi tiếng ngoài mong đợi nên theo bản năng nhìn các bạn học khác với ánh mắt cao vời vợi, điều này khiến Triệu Quốc Đống thường khịt mũi coi thường.
Triệu Quốc Đống không thể hiểu tại sao các cô cô này lại cảm thấy ưu việt nhiều như vậy? Cảm giác vượt trội này từ đâu mà có? Đánh giá về một con người trong xã hội này chẳng lẽ là bởi vì xinh đẹp hơn hay là công tác ở đơn vị tốt hơn nên cao hơn người sao?
- Hình như ông mất hứng hả?
Cảm giác của Mễ Á rất nhạy bén.
- Không có gì.
Triệu Quốc Đống nhún vai thấy mình có hơi ngớ ngẩn, mình không cần phải để ý ấn tượng của mấy cô cô này, cho dù là bạn học cũ thì cũng đều có cuộc sống riêng, ngẫu nhiên gặp nhau thì cứ thoải mái tâm sự chuyện cũ, chỉ là điểm thêm chút sắc thái cho cuộc sống của mỗi người mà thôi. Cái loại hư vinh này cũng chỉ là ngẫu nhiên nổi lên gây hại trong tình huống cá biệt thôi. Lúc này Triệu Quốc Đống nhận thấy mình đã hoàn toàn có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
- Ông đúng là có chút mất hứng, có phải là vì cảm thấy thành kiến với ấn tượng của tôi về ông hay không?
Mễ Á mím môi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Quốc Đống.
- Có đôi chút.
Triệu Quốc Đống cũng không phủ nhận.
- Không ngờ ông cũng hẹp hòi như vậy.
Mễ Á nghe vậy thì ngược lại càng cao hứng hơn, ít nhất điều này chứng tỏ Triệu Quốc Đống vẫn để ý tới cái nhìn của mình về hắn:
- Hiện giờ ông mang đến một ấn tượng mới mẻ với bọn tôi, hoàn toàn trái ngược với suy đoán trước kia, điều này chẳng lẽ không tốt hơn sao?
- Ồ, có tác dụng gì?
Triệu Quốc Đống cũng mỉm cười:
- Mễ Á, tôi có tốt hay không tốt thì hình như cũng không ảnh hưởng gì, cô cũng vậy, đương nhiên tôi hi vọng các bạn học của mình đều có thể tốt hơn tôi.
Khóe miệng Mễ Á xuất hiện nụ cười xảo quyệt:
- Ông có tâm trạng, tôi nhìn ra được.
- Được rồi, Mễ Á, hai chúng ta không cần đấu khẩu nữa, Khấu Linh nói tết năm nay muốn họp lớp, lúc nào thì cô trở về An Đô?
Triệu Quốc Đống cười xua tay, Mễ Á này đúng là một cô gái láu lỉnh, thảo nào người như vậy khó động tâm, ngay cả cái tên Tiêu Trí Viễn kia vẫn luôn dòm ngó thèm nhỏ dãi.
- Có thể về An Đô cùng với các người được không? Như thế vừa thuận tiện được thơm lây mà tớ cũng tiết kiệm được vé máy bay?
Mễ Á cười ngọt ngào.
- Mễ Á, một chiếc vé máy bay mà cô cũng để ý sao? Lẽ nào người bạn trai làm giám đốc điều hành doanh nghiệp nước ngoài kia không quan tâm đến cô à, cô về An Đô mà hắn cũng không tiễn không nói, ngay cả một chiếc vé máy bay mà cũng không thể mua lấy lòng cậu sao?
Triệu Quốc Đống cười to.
- Đừng nói nữa, tôi và hắn không hợp nên đã bỏ từ lâu rồi.
Mễ Á nói một cách tự nhiên:
- Thời đại này thì độc thân càng sung sướng.
- Ồ, hình như hiện giờ trào lưu này rất thịnh hành nhỉ.
Triệu Quốc Đống gật gật đầu:
- Nước ta càng ngày càng coi nhẹ hôn nhân, muốn kết hôn hay không, có nhất định phải kết hôn hay không, không kết hôn chẳng lẽ sẽ không hạnh phúc, tôi thấy mấy vấn đề này đang khiến thế hệ chúng ta phức tạp, không phải giống như thành phố hay sao? Người đi vào rồi thì muốn đi ra còn người ở bên ngoài lại cứ nhao nhao muốn vào, miêu tả này thật sự là chuẩn xác.
Triệu Quốc Đống rất thích sự tự nhiên và thoải mái của Mễ Á, so với Khấu Linh thì Mễ Á chân thực hơn, Triệu Quốc Đống thích cảm giác thả lỏng khi ở bên Mễ Á, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương có thể bỏ qua một số dè dặt, Mễ Á rất nhạy cảm khi ý thức được điều này nên đã kiềm chế được.
Sự vui vẻ này được giữ nguyên cho tới tận 11 giờ tối, tới lúc này Triệu Quốc Đống mới gọi Triệu Trường Xuyên cho con Mercedes 600 đến đưa Mễ Á về chỗ ở, việc này lại khiến Mễ Á chấn động thêm một lần nữa.
Khi Mễ Á hỏi dò thì lại không thu hoạch được gì, lái xe chỉ nói là được ông chủ phái tới chở người, còn lại thì chẳng rõ, về phần chiếc xe thuộc về sở hữu của ai thì lái xe cũng nhã nhặn từ chối vì không tiện tiết lộ.
Triệu Quốc Đống đã lưu lại nhiều bí ẩn với Mễ Á, loại phức tạp này cứ xoay quanh trong đầu cô tới mức móc nối với cả thái độ quái dị của Khấu Linh trong điện thoại lúc trước. Mễ Á càng lúc càng hiếu kỳ như muốn gọi trực tiếp cho Triệu Quốc Đống để hỏi nhưng cuối cùng cũng đành phải cố nhịn hành động có phần đường đột này.
Xem ra Triệu Quốc Đống đúng là một người kỳ lạ, may là còn có cơ hội, cuộc họp lớp vào tết này vừa khéo có thể tìm hiểu ngọn nguồn người này.
Khi nghĩ đến việc mình bảo Triệu Trường Xuyên cho Mercedes 600 tới chở Mễ Á về thì Triệu Quốc Đống biết rằng lòng hư vinh nông cạn của mình lại tác quái, biết rõ mà vẫn cứ làm. Ông cha thường nói hư vinh là nguồn gốc tội lỗi, lời này thì dường như là ai cũng biết nhưng vì sao vẫn có nhiều người vẫn cứ làm mà không biết chán?
Căn cứ vào quy tắc trong hợp lý, chứng minh lòng hư vinh cũng là một loại nhu cầu có thể thỏa mãn con người, một nhu cầu về tâm lý, Triệu Quốc Đống cũng cho rằng điều này có gì sai cả, chỉ cần có thể làm cho tâm tình mình vui vẻ là được, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Mễ Á và đứa bé giữ cửa cùng với những khách nhân lai vãng thì Triệu Quốc Đống rất đắc ý.
Hai ngày kế tiếp Triệu Quốc Đống đều bận tới hoa mày chóng mặt, mãi cho đến ngày thứ ba thì Triệu Quốc Đống mới có thời gian để ngồi nói chuyện với Triệu Trường Xuyên, Triệu Đức Sơn cùng với Dương Thiên Bồi và Kiều Huy về việc hợp tác phát triển giữa Thiên Phu và Thương Lãng.
Triệu Quốc Đống giống như là một nhà tiên tri đưa ra một lời phán đoán về xu thế kinh tế cơ bản Trung Quốc trong vài năm tới, vì muốn che dấu tính chuẩn xác mà mình đã biết nên Triệu Quốc Đống không thể không kéo quan điểm của nhân sĩ cao tầng như Thái Chính Dương và Lôi Hướng Đông để làm bằng chứng hòng tăng khả năng chấp nhận của những người này.
Cũng may là cơn bão tài chính Đông Nam Á được Triệu Quốc Đống dự đoán chuẩn xác khiến mấy người này đều phải ca ngợi "tài quan sát phán đoán" đầy nhạy bén và cẩn thận của Triệu Quốc Đống. Phán đoán về xu thế kinh tế Trung Quốc cũng không khiến bọn họ hoài nghi, chỉ có điều làm thế nào để tận dụng một nguy cơ như vậy để tăng tốc phát triển xí nghiệp thì mấy người này đều có ý kiến và quan điểm của riêng mình.
Nhưng tổng thể mà nói thì đều có khuynh hướng chấp nhận quan điểm nguy cơ tức là cơ hội của Triệu Quốc Đống, phải lợi dụng được thời cơ này để đoạt được đà tăng tốc phát triển trước khi người khác kịp tỉnh ngộ. Tỷ như làm sao để lợi dụng chính sách mở rộng nhu cầu tiêu dùng thị trường trong nước nhằm giảm bớt lãi suất của quốc gia, hay có thể gia tăng xây dựng các công trình cơ sở và thúc đẩy các biện pháp hâm nóng thị trường bất động sản, đây có thể nó là cơ hội ngàn năm có một, làm thế nào để vận dụng linh hoạt thì phải trông chờ vào cách quyền biến, ứng đối của mỗi người.
Triệu Quốc Đống không ngờ mình ở lại Thượng Hải vài ngày lại có được thu hoạch ngoài ý muốn, đoàn đại biểu của xí nghiệp bảo vệ môi trường của Đức vừa khéo lại đang khảo sát ở khu vực Trường Giang tam giác châu. Lưu Kiều thông qua Lưu Nhược Đồng biết được Triệu Quốc Đống đang đại biểu cho chính quyền thị xã Ninh Lăng mở hội nghị thu hút đầu tư tại Thượng Hải liền bay tới ngay.
Thông qua Hallman tham tán thương mại của lãnh sự quán Cộng hòa liên bang Đức thường trú tại Thượng Hải, cũng chính là vị tiên sinh Hallman đã từng đảm nhiệm tham tán thương mại của lãnh sự quán tại An Đô hơn một năm trước. Triệu Quốc Đống cùng đoàn đại biểu tiến hành tổ chức một buổi tọa đàm mang tính chất tư nhân với đại biểu của các xí nghiệp cảm thấy hứng thú với khu vực Trung Tây Trung Quốc. Phải nói không khí buổi tọa đàm hết sức hòa hợp, nhất là Triệu Quốc Đống còn nhiệt tình mời mấy đại biểu xí nghiệp Đức đến thị xã Ninh Lăng tham quan, khảo sát đồng thời cũng giới thiệu ưu thế về giao thông cùng nguồn năng lượng của Ninh Lăng. Dưới sự thúc đẩy tích cực của tham tán Hallman, mấy vị đại biểu xí nghiệp Đức đều chấp nhận lời mời một cách thích thú, đặc biệt công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đến từ Bayern lại còn hết sức hứng thú với việc quận Tây Giang liệt những ngành sản xuất bảo vệ môi trường vào ngành công nghiệp chủ đạo hàng đầu.
Hallman có ấn tượng rất tốt về Triệu Quốc Đống nên cũng tận tình trợ giúp hắn giới thiệu với xí nghiệp Đức, nhất là còn luôn mồm khen ngợi nhân phẩm của Triệu Quốc Đống, nhờ đó mà các đại biểu xí nghiệp Đức cũng khắc sâu ấn tượng về Triệu Quốc Đống.