Lộng Triều

Chương 594

- Sau đây xin mời Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Triệu Quốc Đống lên phát biểu. Mọi người hoan nghênh.
Tằng Lệnh Thuần nói và tuyên bố lịch cuối cùng của hội nghị.

Sau tiếng vỗ tay, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.

- Kính thưa các đồng chí, năm 97 là một năm rất quan trọng đối với quốc gia chúng ta. Hongkong đã trở về, Đại hội đảng 15 diễn ra, nhân dân cả nước đều có tinh thần tiến tới, tranh thủ đạt được tương lai huy hoàng lớn hơn nữa. Năm 97 cũng là năm không bình thường đối với Tây Giang chúng ta. Tôi đến Tây Giang mới được ba tháng, sau ba tháng làm việc tôi có cảm nhận rất sâu sắc. Tôi đã đi hầu hết xã, thị trấn và phòng ban, cũng đến các công ty chủ yếu của quận và có nhiều cảm xúc.

- Các đồng chí trong ba tháng này có thể cũng cảm nhận được một ít của Tây Giang chúng ta, nhưng có thể có chút biến hoá làm chúng ta thấy ngoài ý muốn và giật mình. Ví dụ như nói vụ án hủ bại tập thể ở Công an quận, Ủy ban Xây dựng và Phòng Giao thông. Ví dụ như có một lãnh đạo quận chúng ta đã gặp vấn đề mà cách chức, có thể nhiều đồng chí không ngờ đến. Cán bộ lãnh đạo bồi dưỡng nhiều năm sao có thể làm như vậy? Nhưng bọn họ lại rất oai phong, làm rất ngang ngược.

Triệu Quốc Đống nói mấy điểm không nằm trong tài liệu mà Lệnh Hồ Triều đã chuẩn bị cho y. Không khí hội nghị vốn thoải mái đã dần nặng nề hơn.

- Nhưng tôi nhìn biến hoá mấy năm nay của Tây Giang chúng ta, xem tỉ lệ GDP của Tây Giang trong tỷ lệ GDP của cả Thị xã Ninh Lăng, xem tốc độ phát triển kinh tế của Tây Giang chúng ta mấy năm qua, lại nhìn thu nhập của cán bộ, công nhân và nông dân Tây Giang mà tôi rất giật mình.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:
- Bọn họ nếu làm như vậy chính là vi phạm trắng trợn kỷ luật Đảng và pháp luật quốc gia. Ai cũng nói lưới trời tuy thưa mà khó lọt, anh nếu vi phạm pháp luật thì phải chịu pháp luật nghiêm trị.

Hội nghị im lặng đến độ một chiếc châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Ngay cả lãnh đạo ngồi trên bàn đầu cũng vô thức dụi thuốc lá.

- Thời đại đặt chúng ta vào thời kỳ cải cách, những cơn sóng lớn khiến một số người không chịu nổi hấp dẫn mà bị kéo xuống nước, nhưng hầu hết các đồng chí trong chúng ta vẫn vượt qua thử thách, bọn họ vẫn luôn chú tâm làm tốt công việc, vẫn có nhiều cống hiến. Vừa nãy các vị đại biểu của cá nhân và tập thể đều là những người xuất sắc nhất. Bọn họ chính là tấm gương để Tây Giang chúng ta học tập. Tôi đề nghị toàn trường vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng bọn họ.

Tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên.

Triệu Quốc Đống khẽ giơ tay lên, cả hội trường trở nên yên lặng. Dù là Tằng Lệnh Thuần, Lăng Tiêu hay ai khác đều nhạy cảm nhận ra điểm này.

- Nhìn lại năm 97, tương lai năm 98, tôi không khỏi lo lắng. Tinh thần của Đại hội đảng 15 đã đưa các phòng ban, cơ quan của Tây Giang chúng ta những chiến tuyến nhất định. Nhưng tôi muốn hỏi mọi người ngồi đây là kết hợp với chỉ thị tinh thần của Đại hội đảng 15, chúng ta nên làm như thế nào? Các vị ngồi đây có câu trả lời rõ ràng không? Nếu có tôi cho rằng vị lãnh đạo này ít nhất có đầu óc tỉnh táo, nếu còn có ai chưa rõ thì tôi phải nhắc anh mau vào trạng thái, sớm nghĩ được kế hoạch. Sang năm, tôi hy vọng từng xã, thị trấn, phòng ban đều đưa ra kế hoạch công tác.

- Tôi nhắc mọi người một câu, tôi không thích những câu sáo rỗng, tôi chỉ cần các anh chỉ rõ một điểm là học tập tinh thần của Đại hội đảng 15, cơ quan các anh nên làm như thế nào? Là lãnh đạo xã, thị trấn, anh làm như thế nào khiến kinh tế phát triển và tăng thu nhập của nông dân? Làm Trưởng phòng, anh định làm như thế nào để phục vụ tốt cho sự phát triển kinh tế của quận?

Đây chính là Triệu Quốc Đống chèn ép người, làm cho người ngồi bên dưới đều cảm nhận ánh mắt sắc bén của hắn.

- Thưa các đồng chí, nhưng có thể có người cho rằng tôi không nói tình cảm, sao trong hội nghị tổng kết cuối năm lại đưa ra đề tài làm mọi người không thích. Nhưng tôi muốn nói đây là hội nghị tổng kết, cũng là hội nghị nhắc nhở. Năm ngoái một số chuyện đã là cảnh báo cho các đồng chí. Có người nghĩ chỉ cần mình không nhận hối lộ, không tham ô là không liên quan tới mình. Mình không mong có công nhưng mong bình an làm quan. Tôi muốn nói với kẻ đó rằng xin lỗi, không được.

- Người giỏi lên, người kém xuống. Câu này mọi người ngồi đây đã quá quen, tôi muốn nói với mọi người rằng sang năm mới Quận ủy, Ủy ban sẽ liên lạc câu này với sự nghiệp phát triển kinh tế, xã hội của quận, đó là khuôn mẫu dùng người. Người không có năng lực phải bị cho rời khỏi vị trí, phải đi học tập.

- Cùng lúc đó Quận ủy, Ủy ban cũng đưa ra chế độ khen thưởng, nhất là người có cống hiến cho sự phát triển kinh tế của Tây Giang. Quận ủy, Ủy ban sẽ nghiên cứu khen thưởng từ vật chất đến tinh thần, có thể đề phạt.

- Thưa các đồng chí, năm 98 là một năm đầy cơ hội đối với Tây Giang chúng ta. Tinh thần của Đại hội đảng 15 đã chỉ rõ phương hướng cho chúng ta. Làm như thế nào để áp dụng tinh thần Đại hội đảng 15 vào thực tế là thử thách về nghệ thuật lãnh đạo của chúng ta. Tây Giang chúng ta tổ chức hội nghị thu hút đầu tư ở Thượng Hải đã lấy được thành quả. Ngoài công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo sắp đầu tư xây dựng nhà máy ở quận, có nhiều công ty trong khu vực Trường tam giác rất hứng thú với vị trí địa lý và ưu thế của Tây Giang chúng ta. Năm tới bọn họ sẽ tổ chức đoàn khảo sát đến Tây Giang, hơn nữa Tây Giang cũng đang tích cực liên hệ với Tập đoàn Hòa Hoàng Hongkong, tranh thủ bọn họ tiến đến đầu tư vào Cảng Tây Giang.

- Thưa các đồng chí, thời gian không đợi người, cơn sóng cải cách không gì có thể ngăn cản, chúng ta nằm mé sâu trong trào lưu, các đồng chí phải có trách nhiệm sáng tạo lịch sử huy hoàng cho cả Tây Giang.

Tiếng vỗ tay không ngừng vang vọng cả hội trường.

- Bí thư Triệu, lời ngài nói làm cho mọi người tỉnh ngộ, tôi nghĩ các cán bộ của Tây Giang chúng ta sẽ có một cuộc thay đổi về tư tưởng.
Bành Nguyên Hậu cười hì hì đi theo Triệu Quốc Đống.

Sau hội nghị là bữa liên hoan, còn nửa tiếng nữa là đến. Bành Nguyên Hậu đi theo Triệu Quốc Đống chính là muốn báo cáo gì đó.

- Anh ngồi đi, có tin gì đáng mừng báo tôi à?
Triệu Quốc Đống xua tay nói. Bành Nguyên Hậu là cấp dưới cũ của Tương Uẩn Hoa, Triệu Quốc Đống đến Tây Giang thì người này vẫn theo hắn. Mặc dù năng lực bình thường nhưng cũng may năng lực của Phó trưởng ban Phan Xảo khá xuất sắc nên giúp được nhiều cho y.

- Bí thư Triệu, tôi chủ yếu chính là nói với việc Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy – Trưởng ban Hàn đến Tây Giang chúng ta khảo sát công việc. Thời gian này ngài bận nên tôi mãi chưa báo cáo được với ngài. Tôi bây giờ xin báo cáo việc Trưởng ban Hàn đến khảo sát công tác tuyên truyền của hai xã ở Tây Giang chúng ta.
Bành Nguyên Hậu lấy quyển sổ trong cặp ra rồi nói.

Sau khi Bành Nguyên Hậu báo cáo xong, Triệu Quốc Đống đưa ra mấy chỉ thị, nhất là nhằm vào các xã, thị trấn có công tác tuyên truyền còn tương đối kém, cũng nói rõ mấy vấn đề kinh phí cho công tác tuyên truyền. Bành Nguyên Hậu nghe xong mà khá vui vẻ vì thực tế công tác tuyên truyền chỉ quan trọng nhất ở chữ tiền. Làm như thế nào để khiến quần chúng thích xem, làm như thế nào nói được ý đồ của lãnh đạo, tất cả đều cần tiền.

- Lão Bành, Ban Tuyên giáo là miệng lưỡi của Đảng. Anh là Thường vụ quận ủy chẳng lẽ chút kinh phí này có thể làm anh buồn chết sao?
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ mà nói.
- Tôi thấy Ban Tuyên giáo nên suy nghĩ nhiều biện pháp, không nên chỉ nhìn chằm chằm vào mấy chữ tiền đó. Ban Tuyên giáo phải mạnh dạn đi liên lạc với các công ty, chủ động liên lạc với quần chúng, chỉ như vậy thì công tác tuyên truyền mới làm tốt được.

- Bí thư Triệu, tôi không quá rõ ý của ngài?
Bình Luận (0)
Comment