Lộng Triều

Chương 620

Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ chuyện hôm nay. Trong nội bộ Công an quận có vấn đề là tất nhiên nhưng một trưởng thôn mà có thể làm lớn như vậy làm hắn có chút ngạc nhiên.

Triệu Quốc Đống hiểu một chút về tên Mạc Vinh kia. Y vẫn luôn công tác ở cơ sở, làm chủ tịch xã, Bí thư rồi điều tới làm Bí thư đảng ủy khu Việt Tú đã được sáu năm. Y coi như là một nhân vật có năng lực. Bên Ủy ban kỷ luật cũng nhận được vài phản ánh nhưng đều là mấy chuyện nhỏ nhặt.

Đương nhiên bản thân Mạc Vinh cũng có chút vấn đề, ví dụ như tác phong làm việc, chẳng qua không phát hiện đối phương lợi dụng chức quyền mưu lợi riêng. Về phần giúp đỡ thân tín là hiện tượng bình thường. Triệu Quốc Đống cho rằng chỉ cần không dính tới lợi ích cá nhân, không mua quan bán chức thì chuyện gì đều có thể chấp nhận.

- Bí thư Triệu.
Mạc Vinh thở hổn hển chạy tới.

- Tình hình thế nào rồi anh?
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói.

- Vẫn thế, thôn dân đang rất kích động. Khâu gia là họ lớn ở thôn Thủy Nguyên. Khâu Đức Phú có thân phận cao trong họ, lại có tính cách trượng nghĩa, lại là trưởng thôn kiêm đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân quận, cho nên y có uy tín ở thôn Thủy Nguyên. Bây giờ thoáng cái bị cơ quan công an vây bắt, thôn dân khó có thể chấp nhận.
Mạc Vinh nhíu mày nói.

- Lâu như vậy rồi, sao cán bộ khu không làm tốt công tác giải thích? Bí thư chi bộ thôn đâu? Cán bộ khác của thôn đâu?

- Bí thư chi bộ thôn bị tiểu đường nên vào viện, các cán bộ thôn khác cũng đều ở hiện trường làm công tác tư tưởng nhưng hiệu quả còn chưa rõ. Thôn dân yêu cầu Công an quận rút người về trước, để Khâu Đức Phú tự mình đến cơ quan công an phản ánh rõ ràng vấn đề, không thể dùng cách không phân biệt tốt xấu mà bắt người.

Mạc Vinh khá bình tĩnh mà nói. Triệu Quốc Đống càng khẩn trương càng nói rõ hắn không biết cách xử lý. Hắn còn trẻ, tương lai còn dài nên sợ chuyện này ảnh hưởng đến việc lên chức của hắn. Như vậy y có thể lợi dụng nhược điểm này.

- Không biết tốt xấu? cơ quan công an điều tra có cần phải công khai với thôn dân không? Không được thôn dân đồng ý là không thể chấp pháp sao? Nực cười.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.
- Lão Mạc, tình hình này ở thôn Thủy Nguyên rất không bình thường. Bộ máy thôn làm việc như thế nào vậy hả?

Mạc Vinh run lên, tên này đúng là giỏi chọn vấn đề.

- Đảng ủy Khu phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Khi xây dựng bộ máy chính quyền thôn đã không làm tốt, đây là bạn học rất rõ ràng.
Mạc Vinh đành phải nhận trách nhiệm.
- Bí thư Triệu, bây giờ tâm trạng đối lập của thôn dân rất nôn nóng, tôi lo xảy ra chuyện, nếu có người gây chuyện thì sợ. Ngài xem …
Mạc Vinh ra vẻ lo lắng mà nói.

- Sợ gì, trời sụp còn có cột chống.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Mạc Vinh mà nói:
- Anh cảm thấy bây giờ nên làm như thế nào?

- Cái này tôi khó mà nói, phải xem ý của lãnh đạo.
Mạc Vinh mơ hồ cảm nhận ra lời nói không đúng của đối phương nên rụt cổ lại.

- Ồ, bảo anh nói thì cứ nói. Anh là quan phụ mẫu ở đây, coi như là đưa ra ý kiến cho chúng tôi tham khảo.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Tôi chủ yếu lo nếu cục diện mất khống chế sẽ tạo thành đổ máu, như vậy chúng ta sẽ rất bị động. Thôn dân thôn Thủy Nguyên khá mạnh mẽ, nếu cưỡng chế như vậy thì dễ xảy ra chuyện. Tôi nghĩ hay là để cơ quan công an rút lui trước, sau đó do cán bộ khu, xã đến từng nhà làm công tác tư tưởng, tranh thủ để Khâu Đức Phú tự mình đến cơ quan công an trình báo.

Mạc Vinh lấy bình tĩnh mà nói. Y cảm thấy đối phương sẽ không xử lý loạn việc này. Bây giờ có vẻ lại trở nên bình tĩnh, xem ra đối phương xuất thân từ hệ thống công an không phải là lời đồn.

- Anh cảm thấy Công an quận tổ chức lực lượng lớn như vậy mà bị thôn dân không biết rõ tình hình uy hiếp là xám xịt quay về sao? Vậy chúng tôi ăn nói như thế nào với dân chúng toàn quận? Lão Mạc, việc này không xử lý thì sẽ gây ra tranh cãi. Khâu Đức Phú là kẻ tình nghi phạm tội, hơn nữa còn dính vào xã hội đen, tôi không nghĩ anh lại nhìn vấn đề như vậy.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Anh có cảm thấy là chỉ làm theo cách của anh mới giải quyết được vấn đề không?

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Mạc Vinh hơi rối loạn.
- Bí thư Triệu, tôi chỉ lo chuyện mở rộng, xảy ra chuyện chứ không nghĩ nhiều như vậy.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Hắn còn muốn cho đối phương một cơ hội, xem Mạc Vinh có thể nắm chắc không.
- Lão Lạc, anh sang bên kia xem Bí thư Lam tới chưa.

Lạc Dục Thành biết Triệu Quốc Đống sợ có gì muốn nói với Mạc Vinh nên biết ý gật đầu nói.
- Được, Bí thư Lam tới, tôi sẽ giới thiệu tình hình với Bí thư Lam.

Lạc Dục Thành rời đi làm không khí trở nên ngưng đọng. Triệu Quốc Đống sa sầm mặt lại.

- Lão Mạc, ở đây chỉ có tôi và anh, tôi không muốn đi vòng vo. Anh nói thật đi.
Triệu Quốc Đống cười cười nói chuyện rất thân thiết như với người bạn lâu năm.
- Tôi không muốn đến Tây Giang, đây không phải tôi nói dối. Hoa Lâm mặc dù là huyện nhưng tôi làm ở đó thuận lợi hơn nhiều. Làm một hai năm cũng không kém gì Tây Giang. Nhưng tổ chức đã phái tôi tới Tây Giang, tôi là Đảng viên nên phải nghiêm túc chấp hành.

Mạc Vinh lúc này cũng bình tĩnh lại. Y biết Triệu Quốc Đống muốn ngả bài với mình. Nếu nói với thân phận của đối phương không cần làm như vậy, nếu muốn xử y thì chỉ vài giây là xong. Nhưng đối phương làm như thế này tức là có lý của nó.

- Tôi không có thành kiến gì với Bí thư Trương Thiệu Văn. Bây giờ Trương Thiệu Văn như thế nào đó là do chuyện của tổ chức. Về phần cán bộ Tây Giang, tôi càng không có thành kiến. Con người tôi đối với việc, không nhằm vào người. Dù là đối với việc thì cũng có phân chia, nếu đó là vấn đề nguyên tắc thì không nói, nhưng chỉ là chi tiết thì tôi chú trọng sở trường của người hơn.

Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng mà nói.
- Tình hình của anh thì tôi biết một chút. Chẳng lẽ anh tự nhận mình như Tiền Trì Quốc, Mã Chiêm Bưu hay là Lý Hiểu Bình?

Mạc Vinh run lên mà nói.
- Sao Bí thư Triệu lại nói như vậy?

- Anh đừng nghĩ tôi không biết anh đang nghĩ gì. Xem một chút, xem chút nữa, cứ chờ như vậy, anh chờ gì? Sợ tôi chụp mũ cho anh, hay cảm thấy tôi không tin anh nên gạt sang bên?
Triệu Quốc Đống cười nói.

Mạc Vinh hơi nóng mặt mà nói.
- Bí thư Triệu, tôi đâu có tâm tư này.

- Được rồi, tôi nói vào chuyện chính. Mạc Vinh anh ở khu nhiều năm, mà khu này tôi chưa từng nghe thấy nó có hỗn loạn gì. Bây giờ xảy ra chuyện làm tôi rất ngạc nhiên.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.

- Bí thư Triệu, chẳng lẽ anh cảm thấy chuyện lần này có liên quan tới tôi?
Mạc Vinh nghiêm túc nói.

- Cái này thì không phải. Tôi tin anh không làm như vậy. Nhưng anh là Bí thư Đảng ủy Khu, anh chẳng lẽ không cảm thấy Khâu Đức Phú có chút vấn đề gì sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tôi đây nghi ngờ năng lực của anh.

Mạc Vinh im lặng không nói.

- Tôi cũng hiểu chỗ khó xử của anh. Nhưng tôi phải nhắc anh chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp, nhưng nguyên tắc không thể dẫm đạp lên nó. Tôi tin anh hiểu được việc này.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

Mạc Vinh im lặng một lúc rồi nói:
- Bí thư Triệu, có chút tình hình do ngài vừa đến nên sợ là không rõ, hoặc là ngài chỉ thấy hiện tượng bề ngoài, không thấy ở cấp độ sâu hơn.

- Được rồi, lời anh nói thì tôi hiểu. Nhưng tôi chỉ nói một câu, vượt qua điểm mấu chốt là không thể chấp nhận.
Triệu Quốc Đống nói:
- Nếu không đó chính là Đảng không chịu trách nhiệm với dân chúng quận, sẽ mất tiêu chuẩn của cán bộ lãnh đạo.

- Ôi, Bí thư Triệu.
Mạc Vinh trong lúc nhất thời không biết nói gì. Nhưng y có thể cảm nhận đối phương đang nói thật lòng, đồng thời cũng cảm nhận sự kiên quyết và cứng rắn của đối phương.

- Bây giờ không nói xa nữa, Cục Công an Thị xã sẽ lập tức tới. Tôi đã bảo Vân Bạc chuẩn bị. Sau khi Bí thư Lam tới tôi sẽ bàn một chút. Ý của tôi là nhất định phải loại bỏ xu thế không tốt này, pháp luật nhất định cần phải được giữ gìn. Anh cũng suy nghĩ nên dùng cách gì mà phối hợp cơ quan công an bắt được Khâu Đức Phú.
Triệu Quốc Đống gằn giọng nói:
- Tôi tin năng lực của anh có thể xử lý tốt việc này.

- Bí thư Triệu, chuyện này không dễ xử lý, không nắm chắc sẽ loạn.
Mạc Vinh vội vàng nói.

- Dễ xử lý thì tôi còn tìm anh làm gì? Không dễ xử lý là chúng ta lùi bước sao? Làm việc chẳng lẽ việc gì cũng thuận buồm xuôi gió sao?

- Cái này ..
Mạc Vinh suy nghĩ một chút. Y nhận ra đối phương không có ý làm khó mình, có lẽ đây là cơ hội.

- Được, Bí thư Triệu, nếu ngài đã quyết tâm thì tôi không nói nữa, tôi đi chuẩn bị.
Mạc Vinh lúc này lại thấy dễ dàng hơn.
Bình Luận (0)
Comment