Lộng Triều

Chương 695

Sau một hồi xôn xao, trong phòng hội nghị lại khôi phục lại sự bình tĩnh, tiếng uống nước, tiếng bật lửa, tiếng mở sổ viết trong lúc nhất thời cứ vang lên liên tục, ngoại trừ mấy vị bí thư rõ ràng đã hội ý và biết tình hình thì những vị thường vụ không biết tin tức đều dùng các phương thức khác nhau để che dấu tâm trạng đang nhấp nhô của mình.

Chương Thiên Phóng đưa mắt về phía Hoàng Lăng, Hoàng Lăng gật gật đầu ý bảo Chương Thiên Phóng có thể bắt đầu rồi.

- Trước hết tôi xin giới thiệu một chút về hai đồng chí được lựa chọn làm phó bí thư quận ủy Đông Giang và phó bí thư huyện ủy huyện Thương hóa, đây là hai lãnh đạo chính quyền cấp huyện cao nhất của lần điều chỉnh nhân sự này. Đầu tiên tôi sẽ giới thiệu về Vương Bá Đào được chọn làm phó bí thư quận ủy quận Đông Giang, quyền chủ tịch quận, Vương Bá Đào năm nay 46 tuổi, là đảng viên, hiện là bí thư Đảng ủy cục lâm nghiệp thị xã Ninh Lăng, cục trưởng,... ....

Triệu Quốc Đống cũng đã sớm biết người được chọn làm chủ tịch quận Đông Giang này rồi, và tin chắc các thường vụ khác cũng biết rõ. Vương Bá Đào là người huyện Quả Dương thành phố Nam Hoa, một điều khá thú vị là Hoàng Lăng cũng là người Quả Dương, không biết giữa hai người này có mối liên hệ nào không nhưng có một điều rõ ràng là sau khi Hoàng Lăng nhậm chức đã tới ba cục để điều tra nghiên cứu, cục đầu tiên là cục tài chính, cục thứ hai là cục công an, còn cục thứ ba là cục lâm nghiệp, túi tiền và súng thì khỏi phải nói, còn bằng vào cái gì mà đến lượt cục lâm nghiệp là thứ ba? Chẳng lẽ nói vị trí của việc trồng rừng xanh hóa đất nước đã đứng lên trên các công tác khác rồi sao? Chỗ vi diệu trong việc này đương nhiên đáng phải khảo cứu.

Đối với người này thì tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng nên tự nhiên là gật đầu đồng ý.

- Đối với việc chọn người làm phó bí thư huyện ủy, quyền chủ tịch huyện Thương Hóa thì trải qua khảo sát của ban tổ chức, kết hợp với biểu hiện xuất sắc trong công tác chống lũ cứu nạn vừa rồi, nên đề cử đồng chí Ngụy Hiểu Lam.

Tâm trạng của Chương Thiên Phóng hơi khẩn trương, về việc chọn người vào vị trí này thì trong hội nghị bí thư hôm trước cũng không đạt được ý kiến nhất trí, vốn hắn đề nghị tạm thời hoãn lại một chút, đặt vị trí này sang một bên nhưng cuối cùng Hoàng Lăng vẫn quyết định nói đề xuất vị trí này ra.

Chương Thiên Phóng không hiểu rõ lắm mục đích của Hoàng Lăng, hắn biết trong việc chọn người vào vị trí này thì Triệu Quốc Đống đã tốn rất nhiều sức, hơn nữa còn trao đổi mấy lần với mình, chỉ có điều vị trí chủ tịch một huyện thì không phải một trưởng ban tổ chức như hắn có thể vỗ bàn quyết định được. Vả lại còn nhiều người nhìn chằm chằm vào đó, sau lưng ai cũng có lai lịch, hắn chỉ có thể nói là làm hết sức, trong ba vị phó bí thư thì ngoại trừ Nghiêm Lập Dân tỏ thái độ rõ ràng thì Thư Chí Cao và Lục Kiếm Dân đều tỏ ý phản đối, nhưng không biết vì sao mà Hoàng Lăng lại vẫn kiên trì yêu cầu đưa vấn đề này lên hội nghị để nghiên cứu.

Nếu nói về năng lực công tác hay tác phong thì Ngụy Hiểu Lam đều tuyệt đối không có vấn đề, thành tích cũng rõ ràng nhưng lại có 2 nhược điểm. Một đó là thời gian đảm nhiệm thường vụ quận ủy quận Tây Giang quá ngắn, hơn nữa lại không phải là phó chủ tịch thường trực quận nên bây giờ mà nhảy một phát lên làm chủ tịch quận thì khá chói, không phù hợp với trình tự đề bạt thông thường. Hai là Ngụy Hiểu Lam lại là phụ nữ, phụ nữ thường thường điều đến chức vụ phòng ban hoặc là thăng chức lên làm phó thì sẽ có ưu thế nhưng nếu điều lên đảm nhiệm chủ quản khối chính quyền hay Đảng ủy thì lại bất lợi, điều này gần như đã trở thành mặc định ngầm được thừa nhận từ xưa đến giờ. Nếu như nói chỉ có 1 trong 2 nhược điểm thì có lẽ còn có thể bù lại được nhưng đằng này cả hai nhược điểm lại đồng thời xuất hiện trong trường hợp Ngụy Hiểu Lam nên lại càng trở thành tiêu điểm để người khác dễ dàng đưa súng lên bắn.

- Bí thư Hoàng, trưởng ban Chương, tôi cảm thấy ban tổ chức để đồng chí Ngụy Hiểu Lam làm phó bí thư huyện ủy, quyền chủ tịch huyện Thương Hóa là không thích hợp.
Người đầu tiên gây khó dễ không phải là Thư Chí Cao cũng không phải là Lục Kiếm Dân mà lại là phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện, hắn nhíu mày, cầm chiếc bút khẽ đong đưa:
- Thời gian Ngụy Hiểu Lam đảm nhiệm thường vụ quận ủy quận Tây Giang mới chưa đầy một năm, hơn nữa lại là phó chủ tịch quận được phân công quản lý nông nghiệp, nói cách khác là chưa hề chính thức chủ trì công tác hàng ngày của chính quyền huyện. Trong lần lũ lụt vừa rồi huyện Thương Hóa tổn thất nghiêm trọng, từ năm nay đến sang năm nhiệm vụ xây dựng và khôi phục sản xuất rất nặng nề, tôi cảm thấy đồng chí này cần phải rèn luyện thêm một thời gian nhất định thì mới có thể đảm nhiệm được cương vị như vậy.

Hội nghị tiến vào lúc chọn người thứ hai thì không khí liền trở nên khẩn trương, Kim Vĩnh Kiện bày tỏ thái độ của mình khá thẳng thắn, hơn nữa lại còn rất kiên quyết.

Triệu Quốc Đống thấy ánh mắt nặng trĩu, hắn biết vấn đề này của Ngụy Hiểu Lam thì sớm muộn gì cũng phải qua cửa ải này trên hội nghị, tuy rằng bên Hoàng Lăng đã thông nhưng cũng không có nghĩa là có thể thuận lợi thông qua hội nghị thường vụ thị ủy. Ý kiến phản đối trong hội nghị bí thư khá mạnh, cũng may là Nghiêm Lập Dân bảo trì trung lập nên cuối cùng mới khiến Hoàng Lăng đồng ý đưa việc này lên hội nghị để thảo luận.

Hắn thấy đã đến lúc mình ra trận rồi.

- Bí thư Hoàng, tôi xin phát biểu ý kiến của mình một chút.
Triệu Quốc Đống hắng giọng rồi bình tĩnh nói.

- Nói đi, hôm nay chính là thảo luận nghiên cứu, có ý kiến gì thì đều có thể nói ra, Ngụy Hiểu Lam cũng là cán bộ trưởng thành từ quận Tây Giang, cậu là bí thư quận ủy quận Tây Giang thì đương nhiên có quyền lên tiếng.

Hoàng Lăng vừa dứt lời thì Kim Vĩnh Kiện liền nhíu mày lại, nói vậy là có ý gì? Hắn là bí thư quận ủy thì có quyền lên tiếng, còn tôi đây là phó thị trưởng trường trực lại không có quyền lên tiếng chắc? Không biết có phải do mình mẫn cảm quá hay không, Kim Vĩnh Kiện cũng biết Ngụy Hiểu Lam có thể trở thành ứng cử viên thì chắc chắn Triệu Quốc Đống có tác dụng rất lớn, Kim Vĩnh Kiện không muốn nhằm vào người nào nhưng từ một thường vụ bình thường mà nhảy phát lên làm chủ tịch huyện thì thật quá đáng.

- Biểu hiện của đồng chí Ngụy Hiểu Lam trong đợt chống lũ cứu nạn vừa rồi thì mọi người đều thấy rõ ràng, lãnh đạo tỉnh cũng đều khẳng định, trong thời khắc mấu chốt mà một nữ đồng chí có thể dũng cảm đứng lên phân rõ trái phải thì tôi cảm thấy chỉ riêng tinh thần này cũng đủ để chúng ta phải học tập rồi.
Triệu Quốc Đống ngẫm nghĩ câu từ một chút rồi bắt đầu "xả đạn".

Nếu bàn về tài ăn nói thì hắn tự tin không sợ bất cứ ai cả, hắn cũng biết Kim Vĩnh Kiện chỉ khó chịu với Ngụy Hiểu Lam vì leo lên quá nhanh, hoặc cũng có thể nói là không muốn thấy người mà mình đề cử lại nhẹ nhàng lên chức. Giữa hắn và Kim Vĩnh Kiện thực sự cũng chẳng có xung đột gì cả, cho dù Ngụy Hiểu Lam không lên được thì cũng không tới phiên Kim Vĩnh Kiện đưa được người nào từ trong túi của hắn ra cả.

Nhưng nếu không đánh con chim đầu đàn Kim Vĩnh Kiện này thì hai nhân vật quan trọng đứng sau có lẽ sẽ thừa cơ đảo lộn cái thế cục này, đây là một cơ hội mà mình vất vả lắm mới tranh thủ được từ tay Hoàng Lăng, giờ nếu để thất thủ thì cái mất đi không chỉ đơn giản chỉ là một cơ hội mà thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Hoàng Lăng đối với năng lực khống chế của mình.

- Về vấn đề lý lịch mà phó thị trưởng Kim vừa nhắc tới thì tôi cảm thấy chuyện này nếu ngài nói là một vấn đề thì đấy sẽ là vấn đề, còn nếu ngài nói đấy không phải là vấn đề thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết.
Triệu Quốc Đống nói liến thoắng nhưng giọng điệu thì lại khá khéo léo.

- Đảng ta từ lâu đã nói phải bài trừ quan niệm phân biệt đối xử cũ kĩ, chỉ cần có tài là nâng đỡ, đúng là Ngụy Hiểu Lam đảm nhiệm thường vụ không lâu nhưng đồng chí ấy đã làm phó chủ tịch quận trong bốn năm trời. Từ khi còn là hiệu trưởng trường học cho đến phó phòng giáo dục rồi trưởng phòng giáo dục quận và cuối cùng là phó chủ tịch quận, tôi tin từng bước đề bạt đi lên này cũng không phải ngẫu nhiên. Trước khi đồng chí Ngụy Hiểu Lam được phân công quản lý nông nghiệp thì cũng đã phụ trách công tác văn hóa, giáo dục rất xuất sắc, sau khi Tiền Trị Quốc xảy ra chuyện thì cô cũng tiếp nhận mảng đất đai và xây dựng thành thị, có thể nói công tác trong hệ thống chính quyền thì đồng chí ấy cũng đã tiếp xúc hơn nửa rồi.

Triệu Quốc Đống nói liền một hơi, giọng điệu ôn hòa, giống như là đang giới thiệu về sự tích một người nào đó vậy.

- Về phần nói có thể chủ trì công tác chính quyền hay không thì tôi cảm thấy điều này cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao đồng chí ấy vẫn chỉ là một phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện, bên trên còn có bí thư huyện ủy nắm giữ đại cục, việc này cũng còn có mấy tháng để rèn luyện, thích ứng. Tôi nghĩ với năng lực của đồng chí Ngụy Hiểu Lam thì hoàn toàn có thể làm quen với công tác trong mấy tháng này.

Kim Vĩnh Kiện bị lời của Triệu Quốc Đống bức ép từng bước đến phát bực, hắn biết mình có hơi đường đột nhưng tên Triệu Quốc Đống này cũng không nể mặt gì cả, cứ thế nhảy ra phản bác thẳng thừng như vậy, nếu mà mình cứ bỏ qua thì e là mọi người nghĩ mình thật sự sợ hắn.

- Quốc Đống, chủ trì công tác ủy ban nhân dân huyện không đơn giản như chủ trì công tác một trường học, tuy chỉ là chủ tịch huyện nhưng chúng ta đều biết quyền lực của chức vụ này, có thể nói là gánh vác trọng trách phát triển của toàn huyện. Không phải là tôi phủ nhận năng lực của đch Ngụy Hiểu Lam nhưng nếu nhìn vào kinh nghiệm của đồng chí ấy thì tôi cảm thấy không thích hợp lắm, nếu vội vàng đẩy một cán bộ lên một vị trí quá cao thì sẽ gây bất lợi cho sự trưởng thành của đồng chí ấy. Đây là lời tâm huyết của tôi, Quốc Đống, cậu không nên hiểu lầm.
Kim Vĩnh Kiện cười nói rất tao nhã.

- Phó thị trưởng Kim nói gì thế, có điều tôi nhớ trước khi tôi đảm nhiệm chủ tịch huyện Hoa Lâm thì mới chỉ làm phó chủ tịch huyện được có một năm, tiến vào thường vụ mới được mấy tháng. Tôi tự nhận trong một năm làm chủ tịch huyện Hoa Lâm kia thì công tác cũng làm tạm được, ít nhất tôi còn được phó thị trưởng Kim khen ngợi nhiều lần, nhất là ở phương diện tăng thu nhập tài chính, trên đại hội ngài còn biểu dương tôi đồng thời còn thưởng cho tôi một khoản to mà.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Tôi cũng không phải muốn khoe gì cả mà tôi chỉ muốn chứng minh một điều, chỉ cần tạo cơ hội cho cán bộ thì người đó mới có thể bộc lộ tài năng của mình, giờ nếu ngay cả cơ hội mà cũng không tạo cho cán bộ thì sao biết được người đó có làm được hay không, nhất là đồng chí Ngụy Hiểu Lam còn là một nữ cán bộ nên tôi cho rằng điểm này càng hiếm thấy. Có ai bảo đảm trong tương lai chúng ta không có một nữ chủ tịch tỉnh như vậy không? Đây là vinh dự của chúng ta, ít nhất cũng có thể nói là đồng chí ấy trưởng thành nhờ những người chúng ta đang ngồi đây bồi dưỡng đúng không?

Triệu Quốc Đống rào trước đón sau khiến Kim Vĩnh Kiện chỉ đành cười lắc đầu không biết phản bác như nào mới tốt.

- Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy quan điểm của Quốc Đống rất đáng để những thường vụ như chúng ta đang ngồi đây phải suy ngẫm, bình thường đều nói phụ nữ là một nửa thế giới, phải chú trọng bồi dưỡng, đề bạt và sử dụng nữ cán bộ, vậy vì sao cứ khi tới thời khắc mấu chốt những lãnh đạo nam lại nhìn người với cái nhìn phiến diện chứ? Đây không phải là nói một đằng làm một nẻo sao? Trưởng ban Mao, chị nói có đúng hay không?
Vưu Liên Hương rút đao tương trợ đúng lúc.
Bình Luận (0)
Comment