Bảy huyện, hai quận và một Khu Khai Phát, mười khu vực hành chính. Hắn đã ở Hoa Lâm, Tây Giang và Khu Khai Phát, cũng có một vài quy hoạch về sự phát triển của ba nơi này. Nhất là một năm qua hắn ở Tây Giang và Khu Khai Phát đã đạt được không ít lợi ích. Đối với con đường phát triển phù hợp với Thị xã Ninh Lăng sau này thì trong lòng Triệu Quốc Đống cũng đã có một điểm mơ hồ.
Có thể nói ngồi vào vị trí Phó thị trưởng thường trực thì hắn phải được Hoàng Lăng ủng hộ. Triệu Quốc Đống cũng tin mình có thể phối hợp với Thư Chí Cao mà khiến kinh tế Ninh Lăng phát triển. Không nói có thể vượt mấy thành phố phát triển như thành phố Miên Châu, Kiến Dương, nhưng vượt qua mấy Thị xã cấp ba thì hắn khá tin tưởng.
Nhưng thật sự muốn tới Thông Thành thì sẽ khác hẳn.
Hắn hoàn toàn không biết gì về Thông Thành, hơn nữa chính như Tương Uẩn Hoa nói quan niệm tư tưởng của cán bộ và dân chúng, trụ cột kinh tế, các phương tiện trụ cột của Thông Thành đều rất lạc hậu. Ngô Thiên Đức đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy Thông Thành đã có quan hệ không tốt với Thị trưởng khóa trước, bộ máy kết bè kết đảng, đấu đã lẫn nhau, căn bản không có tâm tư phát triển kinh tế. Đây là nguyên nhân khiến tốc độ tăng trưởng kinh tế của Thông Thành mấy năm nay đều xếp cuối cùng.
Lần này Tỉnh ủy có lẽ hạ quyết tâm thay đổi bộ mặt của Thông Thành. Đầu tiên ra tay thay Thị trưởng, bây giờ lại thay Bí thư. Xem ra cũng muốn làm cho bộ máy Thông Thành đổi máu hoàn toàn, hy vọng có thể cải thiện tình hình phát triển của Thông Thành.
Vấn đề nằm ở chỗ hắn thật sự có bản lĩnh chạm đá hòa vàng sao? phát triển kinh tế thì cũng cần trụ cột nhất định và các điều kiện. Hắn đến Hoa Lâm cũng mất gần ba năm mới mở được đường máu. Mà quan trọng nhất Hoa Lâm chỉ là một cấp huyện, hắn lại làm Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy. Lúc làm Chủ tịch huyện cũng được Bí thư huyện ủy La Đại Hải không điều kiện ủng hộ tuyệt đối, như vậy hắn mới có thể tạo được thành tích.
Mà bây giờ hắn nếu đến Thông Thành làm Phó thị trưởng thường trực, bộ máy Thông Thành mặc dù đã đổi máu nhưng vẫn giữ lại hầu hết các thường vụ. Hắn và Tương Uẩn Hoa có thể đạt được ủng hộ của mấy người thì cũng không rõ. Nếu muốn phát triển kinh tế của Thông Thành thì nhất định cần phải muốn thay đổi quan niệm của cán bộ, đây hoàn toàn phải được Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức ủng hộ. Triệu Quốc Đống không rõ lắm cục diện bộ máy của Thông Thành sẽ là như thế nào, tồn tài rất nhiều điểm làm hắn không yên tâm.
Cù Vận Bạch vào phòng khách thấy Triệu Quốc Đống đang ngồi nhìn Tv và ngẩn ra, nhưng Tv lại không bật, vẻ mặt Triệu Quốc Đống rất khó hiểu, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Đây là điều ôc rất ít khi nhìn thấy.
- Quốc Đống, sao thế? Chị thấy vẻ mặt em không được tốt mấy. Có phải là em có tâm sự gì không?
Cù Vận Bạch có chút tò mò ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống.
- Tâm sự? Ừ, coi như là có tâm sự.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng và dựa lưng vào ghế, tay đặt lên đùi Cù Vận Bạch mà nói:
- Lựa chọn khó khăn, em phát hiện con người em từ khi bắt đầu tham gia công tác thì có vẻ chưa từng yên ổn, gần như mỗi năm vận mệnh của em đều sẽ động không lớn không nhỏ.
- Năm 91 tham gia công tác vào Đội cảnh sát hình sự. Năm 92 gánh tội thay lãnh đạo mà bị người đá tới Đồn công an Giang Miếu. năm 93 càng không cần phải nói, lên làm Trưởng đồn, được điều tới làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát. Năm 94 khó khăn lắm cùng chị khiến Khu Khai Phát Giang Khẩu phát triển thì lại bị đá đít tới Lĩnh Đông, cũng may giãy dụa được tới Sở Giao thông. Nhưng làm ở Sở Giao thông chưa được mấy tháng thì năm 95 đã được cử xuống cơ sở rèn luyện, làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm. Năm 96 làm Chủ tịch huyện, 97 làm Bí thư huyện ủy, còn làm Thường vụ thị ủy, cuối cùng đến Tây Giang. Em còn nghĩ năm 98 có thể yên ổn làm việc. Ha ha, bây giờ lại thay đổi, chị nói em có phải trời sinh số khổ không?
- Hả, em sẽ điều chỉnh ư?
Cù Vận Bạch cũng có chút giật mình. Cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà nói.
- Lại điều đi đâu?
Triệu Quốc Đống liền nói qua tình hình của mình với Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch nghe mà có chút thất thần. Hoàng Lăng coi trọng Triệu Quốc Đống nhưng lại có chút khúc mắc. Tương Uẩn Hoa tha thiết hy vọng và mong chờ, điều này đúng là làm Triệu Quốc Đống khó có thể lựa chọn.
Cù Vận Bạch lặng lẽ nghe Triệu Quốc Đống nói xong, cô cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Nếu nói dễ dàng có thành tích thì đương nhiên là ở lại Ninh Lăng. Nhất là Triệu Quốc Đống đã tạo trụ cột ở Ninh Lăng ba năm, có uy tín và mạng lưới quan hệ. Hơn nữa hắn còn có Hoàng Lăng và mấy Thường vụ thị ủy ủng hộ, Triệu Quốc Đống triển khai công việc ở Ninh Lăng cũng dễ dàng hơn nhiều. Chẳng qua việc Hoàng Lăng làm ở Tân Châu lại là một quả bom trong quan hệ giữa Hoàng Lăng và Triệu Quốc Đống. Một khi quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Tập đoàn Thương Lãng lộ ra ánh sáng thì giữa hắn và Hoàng Lăng sẽ như thế nào đúng là khó có thể đoán định.
Nhưng đến Thông Thành cũng có nhiều ẩn số. Chỉ riêng một Tương Uẩn Hoa duy trì Triệu Quốc Đống thì cũng không đủ để mở ra cục diện. Thị xã Thông Thành nổi tiếng về nội đấu, tố chất cán bộ thấp, đây là bệnh chung của khu nghèo khó. Giống như khi trước Mạch Gia Huy và Kỳ Dư Hồng đấu đá vậy. Hùng Chính Lâm lúc công tác ở Thông Thành cũng cảm thấy rõ việc này. Mà lưng Triệu Quốc Đống được đeo hy vọng lớn như vậy, nếu muốn kéo một Thông Thành yếu kém về kinh tế mà thay đổi bộ mặt mới thì đâu dễ dàng. Mà một khi không thể dễ dàng đạt hiệu quả trong suy nghĩ thì Tương Uẩn Hoa, thậm chí lãnh đạo tỉnh sẽ nghĩ như thế nào. Có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của Triệu Quốc Đống hay không cũng là khó đoán định.
Đương nhiên từ góc độ nào đó mà nói thì Thông Thành quá kém thì lãnh đạo tỉnh cũng rõ ràng. Càng là nơi có điều kiện kém thì càng dễ đạt được thành tích. Hơi có khởi sắc một chút thì lãnh đạo tỉnh sẽ thấy rõ. So sánh với khu phát triển mà muốn tiến thêm thì ở nơi nghèo sẽ dễ dàng hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà người ta nguyện ý đến nơi nghèo.
- Vậy em dự định làm như thế nào?
Cù Vận Bạch trầm ngâm một chút rồi nói.
- Em không biết. Trong lòng em vẫn chưa xác định rõ ràng. Thứ nhất con đường nào cũng là khó đi. Tương Uẩn Hoa và Hoàng Lăng đều tốt, bọn họ chỉ có quyền đề cử, quyền quyết định do Lãnh đạo tỉnh ủy. Đương nhiên ý kiến của bọn họ sẽ có sức ảnh hưởng lớn đối với lãnh đạo. Hai là Ninh Lăng và Thông Thành đều có lợi có hại, đều có nhiều ẩn số. Một câu là phúc họa khó lường. Ôi, em bây giờ rất mâu thuẫn. Nhất là hôm nay khi Tương Uẩn Hoa nói làm em càng thêm khó xử.
Triệu Quốc Đống đặt tay sau đầu mà dựa vào ghế.
- Vậy thuận theo tự nhiên đi.
Lúc này Cù Vận Bạch có vẻ rất thoải mái.
- Chuyện phúc họa khó lường thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên nếu không khó tránh khỏi làm mất lòng người. Nghe theo phân công của tỉnh là chuẩn nhất. Chị tin Lãnh đạo tỉnh ủy sớm thấy biểu hiện của em, chưa chắc đã nghe theo hai người Tương Uẩn Hoa và Hoàng Lăng. Rốt cuộc là điều em tới Thông Thành hay là để lại ở Ninh Lăng, Lãnh đạo tỉnh ủy có lẽ có suy nghĩ của mình. Em nếu không thể làm chủ thì tốt hơn hết là bỏ sang bên, nghe số trời, làm chuyện mà em cần làm, cũng đỡ phiền phức không cần thiết.
Nghe Cù Vận Bạch nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng thấy thoải mái hơn. Hắn không nhìn ra Cù Vận Bạch bình thường ít quan tâm đến công việc của hắn, vậy mà Cù Vận Bạch lại có thể nhận xét rõ tình hình trước mắt như vậy. Ngược lại hắn lại có vẻ lún sâu vào mà không thể rút ra được. Đây đại khái là chuyện liên quan đến mình thì mình sẽ loạn.
Nhưng nếu muốn nhẹ nhàng như Cù Vận Bạch nói thì hắn có vẻ không đạt được đến mức độ đó.
Cù Vận Bạch cũng biết ai gặp việc này đều khó có thể đảm bảo bình tĩnh mà nhìn nhận vấn đề được. Ngay cả Văn Ngạn Hoa mà cũng không thể nào nhảy ra khỏi sức hấp dẫn của quyền lực. Khi cạnh tranh chức Trưởng ban thư ký chính quyền thành phố An Đô thất bại thì mất một lúc lâu mới có thể đỡ buồn đi. Hơn nữa là người đang có sự nghiệp như mặt trời giữa trưa giống Triệu Quốc Đống.
Cù Vận Bạch khẽ vuốt đầu Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đưa mắt nhìn lên, hai người nhìn nhau. Hắn khẽ lắc đầu và cười cười một tiếng.