Lộng Triều

Chương 736

Triệu Quốc Đống đến nói chuyện với Tiêu Hoa Sơn coi như nửa công nửa tư. Hắn vừa địa biểu chính quyền Thị xã đến tìm hiểu việc vận hành của hệ thống tài chính, một phần khác là muốn thông qua hệ thống tài chính để hiểu về khoản nợ và tình hình kinh doanh của các công ty nhà nước. Đương nhiên hắn hy vọng biết được vài thứ thực chất từ Tiêu Hoa Sơn.

Năm đóa hoa Hoài Khánh bây giờ đều kinh doanh không tốt. Năm công ty này đều nợ khá lớn ở Ngân hàng Công thương Hoài Khánh, đây là gánh nặng đối với ngân hàng. Tiêu Hoa Sơn đến Hoài Khánh làm giám đốc Ngân hàng Công thương cũng không có tâm trạng tốt hơn Triệu Quốc Đống là mấy. Đơn giản mà nói gánh nặng quá lớn.

Bây giờ áp lực của Đảng ủy, chính quyền địa phương là là rất lớn. Năm công ty lớn nhất Hoài Khánh tbhif ngoài hai công ty thuộc quản lý của Thị xã thì ba công ty khác thuộc quản lý của tỉnh, trong lúc nhất thời cũng không chết được. Hơn nữa kinh doanh mặc dù khó khăn nhưng cũng không phải chỉ có con đường phá sản, giải thể. Vấn đề như nhà máy cơ khí nặng Trung Nam và Nhà máy sản xuất thiết bị, Nhà máy Lò hơi đều là các công ty nổi tiếng, quy mô lớn, giá trị sản phẩm cao, mấy năm trước cũng có thời gian huy hoàng, nếu như tìm được con đường cải cách thì có thể sống dậy.

Về phần Công ty Máy công cụ cùng dã Nhà máy cơ giới mặc dù do Thị xã quản lý nhưng là các công ty đứng đầu của Hoài Khánh. Bây giờ mặc dù có hiệu quả kinh doanh không tốt nhưng nếu nghĩ phá sản thì không thực tế. Ở tình huống này nếu muốn nó sống và sống tốt thì chính quyền và ngân hàng đều phải đưa ra thành ý.

Ngồi ở chỗ Tiêu Hoa Sơn nửa ngày, Triệu Quốc Đống không mang theo ai ở văn phòng đi cùng. Tiêu Hoa Sơn và Triệu Quốc Đống ngồi xuống, Lệnh Hồ Triều liền biết ý rời đi.

Tiêu Hoa Sơn cũng giới thiệu qua về Nhà máy cơ giới. Nhà máy cơ giới hai ba năm nay bắt đầu kinh doanh kém hiệu quả, trên thực tế mấy năm trước tuy suy yếu nhưng tốc độ không nhiều. Nhưng hai năm qua, nhất là năm ngoái có lẽ cảm thấy Thị xã có ý cải cách nhà máy khiến tình hình của cải cách càng lúc càng kém, chính quyền cũng bó tay. Bí thư đảng ủy và giám đốc nhà máy không thay đổi nhưng hiệu quả kinh doanh sụt giảm nghiêm trọng. Có đủ tin đồn về việc nhà máy sẽ phá sản, điều này khiến công nhân Nhà máy cơ giới không ngừng vây ở cửa chính quyền Thị xã.

Theo Tiêu Hoa Sơn biết thì việc sản xuất và tiêu thụ của Nhà máy cơ giới vẫn bình thường, chỉ có việc thu tiền hàng là khó khăn. Bởi vì khách của Nhà máy cơ giới hầu hết đều ở tỉnh ngoài, hơn nữa vài khoản tiền không về làm việc vận chuyển của Nhà máy cơ giới đình trệ, bên ngân hàng cũng đã tìm hiểu và phát hiện việc tiêu thụ và thu lại tiền hàng có vấn đề. Ba năm qua thì có vài khoản không thu về, hoặc chỉ thu được một biện pháp, nhiều khoản nợ xấu không thể thu hồi, cũng đã kiện thắng nhưng tiền kiện mất nhiều, cho nên xuất hiện việc tiền thu được không đủ để thuê luật sư và trả tiền phí kiện.

Tiêu Hoa Sơn cũng đã tìm hiểu thêm thì thấy Nhà máy cơ giới mặc dù cũng có thêm vài khách mới nhưng con đường tiêu thụ chủ yếu là khách lâu năm, đương nhiên cũng không loại trừ những vị khách cũ này kinh doanh khó khăn hoặc ý đồ kinh doanh thay đổi. Nhưng vấn đề kinh doanh của Nhà máy cơ giới nghiêm trọng như vậy thì đúng là rất khó hiểu.

- Anh tại sao lại tận tâm với Nhà máy cơ giới như vậy?
Triệu Quốc Đống không nhịn được mà hỏi. Theo lý thuyết thì ngân hàng mặc dù quan tâm hoạt động kinh doanh của con nợ, nhưng hiểu rõ đến mức này thì dù là khách lớn cũng không thể.

- Quốc Đống, đây không phải là tôi tìm hiểu mà là do những gì lão Trương lưu lại chô tôi.
Tiêu Hoa Sơn cười nói:
- Thứ nhất Nhà máy cơ giới bây giờ là con nợ lớn nhất mà còn không ngừng tăng. Thứ hai bên Thị ủy, Ủy ban Thị xã còn không ngừng gây áp lực yêu cầu chúng tôi tiếp tục cho bọn họ vay tiền. Ba, ngân hàng tỉnh muốn tôi tới Hoài Khánh chính là khoản nợ của Hoài Khánh quá lớn, yêu cầu tôi phải cải thiện tình hình. Nói cách khác tôi nếu muốn tiến thêm bước nữa thì phải làm tốt việc này. Thứ tư cũng là điểm quan trọng nhất là lão Trươngg mất việc mà không cam tâm. Trên thực tế trước đó y cũng làm không ít công việc, ví dụ như điều tra hiểu rõ và cảm thấy bản thân Nhà máy cơ giới có vấn đề.

- Thú vị, giám đốc cũ đúng là có lòng.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Nhân phẩm của lão Trương không vấn đề gì. Quốc Đống, tôi thấy mũi cậu thính thật, nhanh như vậy đã ngửi ra vấn đề.
Tiêu Hoa Sơn cũng có chút bội phục người này, đến muộn hơn mình nửa tháng mà đã ngửi ra mùi vị.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Ăn cơm của Đảng cộng sản, tiêu tiền của người dân thì không làm việc nghiêm túc sao được. Tôi thấy chúng ta là người cùng chí hướng. Ha ha.

- Cậu đó, làm Phó thị trưởng thường trực rồi mà không chững chạc.
Tiêu Hoa Sơn cười nói:
- Cậu cũng cảm thấy có mùi ư?

- Ha ha, nhiều nhân tố, khó có thể nói thành lời.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Chẳng qua bây giờ mới là nghi ngờ, còn chưa thể nói gì. Ngồi xem biến chuyển.

Hai người tuy không nói rõ nhưng đối phương đều biết bên kia đang nói gì.

Triệu Quốc Đống thực ra bắt đầu chú ý về việc công nhân của Nhà máy cơ giới đến chặn ở cửa chính quyền Thị xã hôm trước. Trùng hợp với hội nghị thường trực ủy ban, Hà Chiếu Thành liền nói sẽ đẩy mạnh cải cách Nhà máy cơ giới, sau đó Khổng Kính Nguyên ra ngoài nói chuyện với công nhân, công nhân liền ngoan ngoãn rời đi trong yên bình. Điều này đúng là làm người ta khó hiểu.

Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy nhất định có vấn đề.

….

Cuối năm Triệu Quốc Đống đúng là rất bận, không ngừng đi họp, ăn uống. Cũng may không có nhiều công việc thực chất nên hắn cũng quen. Đi đến đâu nói chuyện vài câu rồi uống vài chén rượu vào bụng, rồi cười ha hả rời đi.

Chỉ cần anh tới tức là nói cho mặt mũi với lãnh đạo đơn vị, còn về phần ăn uống gì đó thì chỉ là cho đủ mà thôi. Nhưng thật ra làm cho Triệu Quốc Đống có chút buồn bực là phong bì.

Hắn ở Ninh Lăng thì từ Hoa Lâm đã kiên trì không nhận phong bì, không đẩy được thì giao văn phòng xử lý, vẫn kiên trì được. Ai cũng biết thói quen của hắn, người tặng phong bì cũng ít đi, sau đó mọi người tặng hắn đặc sản vì biết hắn không thích hút thuốc, uống rượu.

Chẳng qua sang Hoài Khánh thì Triệu Quốc Đống lại có chút khó xử. Nghe nói Hà Chiếu Thành là điển hình liêm khiết, không nhận gì. Dù tặng hộp trà cũng không nhận, điều này làm cho Hà Chiếu Thành biến thành kẻ cô lập.

Bộ máy chính quyền Thị xã đều cho rằng cách làm của Hà Chiếu Thành không đúng, không phải nói các vị Phó thị trưởng khác thích cái này. Sau vụ án của Cổ Diệu Hoa, các lãnh đạo đều mẫn cảm với việc này. Nhưng quận, huyện bên dưới tặng đặc sản, tham gia cuộc họp ở các cục sẽ nhận phong bì thì cũng không có gì.

Vị trí của Triệu Quốc Đống thì đúng là khó khăn. Thị trưởng không nhận, nếu hắn học theo thì sẽ tạo khoảng cách với các Phó thị trưởng khác, nhưng hắn nếu như không nhất trí với Thị trưởng thì hắn mới tới sẽ bị Thị trưởng có cái nhìn.

Cuối cùng hắn chỉ có thể đưa ra một điều nếu như đặc biệt tới văn phòng của hắn thì nếu có phong bì thì cố gắng nói rõ ý của mình, có thể không nhận thì không nhận, nếu là thuốc, rượu, đặc sản thì chỉ có thể giao cho văn phòng. Nhưng tham gia các cuộc họp ở cơ quan thì lập tức từ chối là không ổn, lại không có thời gian giải thích nên nhận trước rồi giao cho văn phòng xử lý.

Lễ tổng kết công tác cuối năm của Thị xã coi như đánh dấu chấm tròn kết thúc năm 1998. Mặc dù dấu chấm này không như ý nhưng vẫn kết thúc một năm. Triệu Quốc Đống thấy Thị trưởng Hà Chiếu Thành đã đưa ra việc đẩy mạnh công tác cải cách công ty nhà nước, vượt qua khó khăn, đồng thời cũng tạo ra hoàn cảnh rộng mở để thúc đẩy kinh tế Hoài Khánh phát triển.

Hai điểm này có lẽ là công tác trọng tâm của Hoài Khánh trong năm 1999.
Bình Luận (0)
Comment