Lộng Triều

Chương 769

Trong phòng nghỉ của hội nghị thường trực Ủy ban, người hút thuốc bắt đầu đi ra.

- Thị trưởng Triệu, làm điếu.
Đặng Nhược Hiền đưa thuốc ra mời, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cho xin điếu, tôi không hút nhưng thích ngửi.

Triệu Quốc Đống cầm lấy điếu thuốc mà Đặng Nhược Hiền đưa cho rồi đưa lên mũi ngửi.

- Thương Long Dục coi như Thị trưởng Hà đã thả miệng. Được đó, anh đối phó bên Thị trưởng Hà như thế nào vậy?

Đặng Nhược Hiền phụ trách mảng xây dựng thành thị và đất đai. Sau khi biết Triệu Quốc Đống muốn lợi dụng Thương Long Dục ở Khu Khai Phát để xây dựng công viên nghĩa trang, y đúng là thầm phục suy tính của Triệu Quốc Đống. Trò này may ra chỉ có Triệu Quốc Đống mới dám nghĩ. Không ngoài suy đoán Hà Chiếu Thành không đồng ý, chuyện này coi như bị gác xuống. Nhưng Đặng Nhược Hiền cũng biết Triệu Quốc Đống nhất định không chịu bỏ qua, sẽ nghĩ biện pháp thông bên Hà Chiếu Thành. Chỉ là tư tưởng của Hà Chiếu Thành khá cứng nhắc, đã xác định chuyện gì thì không dễ gì thay đổi.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói mà đưa quyển Nhật báo An Nguyên xem rồi chỉ vào hai tin tức. Đặng Nhược Hiền liền chăm chú xem.
- Chiều hôm qua, Chủ tịch Lỗ Vĩnh Quý – Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh đã tiếp Chủ tịch Tập đoàn Gia Viên Hoài Khánh - Tống Gia Bình – phụ trách quỹ từ thiện Hongkong đến tỉnh An Nguyên khảo sát….

- Chiều hôm qua Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tần Hạo Nghiên tiếp Chủ tịch Tập đoàn Gia Viên Hoài Khánh - Tống Gia Bình – phụ trách quỹ từ thiện Hongkong tại Văn phòng ủy ban tỉnh. Phó chủ tịch tỉnh Tần đã giới thiệu tình hình phát triển kinh tế mấy năm gần đây của tỉnh với các vị khách, cũng nhiệt tình hoan nghênh các vị khách Hongkong đến tỉnh ta đầu tư, gây dựng sự nghiệp.

Đặng Nhược Hiền liền cười cười một tiếng, y biết đây nhất định là Triệu Quốc Đống đã ra chiêu.

Thị trưởng Hà này mặc dù cứng nhắc nhưng không phải người không biết xem tình hình. Lãnh đạo tỉnh coi trọng đám người Tập đoàn Gia Viên như vậy, còn nói rõ ủng hộ Tập đoàn Gia Viên đến tỉnh An Nguyên đầu tư. Ai chẳng biết Tập đoàn Gia Viên kinh doanh chính ở mảng nào, Chủ tịch Tần nếu biết còn ủng hộ thì nói rõ cái nhìn của tỉnh có việc này. Bảo sao vừa nãy Hà Chiếu Thành lại đồng ý nhanh như vậy.

- Thị trưởng Triệu được đó, anh coi như hiểu tính của Thị trưởng Hà. Lãnh đạo tỉnh tỏ thái độ thì y cũng yên tâm. Công viên nghĩa trang mà khai thác thì đúng là đất hái ra tiền. Nghe ý của Thị trưởng Hà chính là cũng quy hoạch cả khu vực xung quanh vào đó, dù sao cũng là núi hoang mà.
Đặng Nhược Hiền cười ha hả nói:
- Đây chính là biến rác thành bảo vật.

- Tôi cũng không còn biện pháp nào mà. Dù sao sắp tới cũng cần xây dựng nhà ở tập thể nên rất cần tiền, phải xây dựng xong trước cuối năm, đây là cái động không đáy. Cán bộ trông mong vào việc này, chẳng lẽ có thể để bọn họ bán máu mua nhà ư? Hơn nữa còn đợt bù tiền cho Quỹ tín dụng nông thôn năm sau nữa, cũng phải sớm tính trước. Việc thu hồi nợ có lẽ không trót lọt như năm nay, đó toàn là mấy khúc xương cứng. Tôi không quá tự tin vào công tác này của sang năm, phải chuẩn bị trước.

Triệu Quốc Đống cũng không giấu.

- Ừ, việc thu hồi nợ năm nay có lực độ khá mạnh nhưng sang năm nhất định khó khăn hơn. Chẳng qua anh có nghĩ tới là ý tưởng chừa tiền năm nay sang năm sau sợ là không ổn. Tài chính không phải do anh quản, có nhiều người nhìn chằm chằm vào đó. Chỉ cần có thể thì ai không muốn chuyện năm nay làm thật tốt.
Đặng Nhược Hiền cười nói.

- Tôi cũng biết mà, nhưng dù sao cũng không thể ăn hết mà phải để dành cho sang năm một chút chứ. Chuyện này tôi phải nói rõ với Thị trưởng Hà, đừng chỉ lo trước mắt, sang năm lại không kiếm đâu ra tiền.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi nói:
- Nếu không tôi cũng đâu cần phải đưa hạng mục công viên nghĩa trang này vào gấp như vậy. Với kinh nghiệm và thủ đoạn của Tập đoàn Gia Viên trong lĩnh vực này, tôi đoán Công viên nghĩa trang này sẽ là một tài nguyên ổn định, bên mảng dân chính có lẽ Thị xã không phải cấp tiền, có khi còn kiếm được tiền.

- Ồ, công viên nghĩa trang này có lợi ích lớn như vậy sao?
Đặng Nhược Hiền có chút giật mình nói.

- Ha ha, anh không biết mảng mai táng này lãi như thế nào đâu, dù là nghĩa trang bình thường đã lãi lớn chứ không nói Công viên nghĩa trang cao cấp này. Tôi tính qua rồi, ít nhất công viên nghĩa trang cũng phải có 30 đến 40 ngàn ngôi mộ, nếu Thị trưởng Hà đồng ý để khu vực núi bên ngoài kéo thêm vào thì có lẽ là 50 ngàn ngôi mộ, từng ngôi mộ này có lẽ vượt qua mức mà chúng ta vẫn nghĩ chỉ có tầm chục ngàn một ngôi.

Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh nhưng lại làm Đặng Nhược Hiền run lên. Đặng Nhược Hiền thầm nghĩ Triệu Quốc Đống này quá tham, hơn nữa theo bản quy hoạch này thì công viên nghĩa trang đúng là một kho báu.

- Tôi nói với anh, bên Hoài Khánh khá coi trọng phong thủy mai tang, nhất là các gia đình giàu có. Hoài Khánh chúng ta là thành thị có lịch sử văn hóa, có nhiều danh nhân xuất hiện, như vậy không phải nói Hoài Khánh có long mạnh thịnh vượng sao? Điều này có người tin hoặc không tin, tôi cho rằng chia bình quân cứ 30 ngàn một ngôi mộ thì cũng là 1,5 tỷ. Mà đây là tính toán với mức thấp nhất, không loại trừ khả năng tăng giá.

- Đương nhiên có thể sẽ phải mất 15, 20 năm mới thực hiện được con số này, chẳng qua theo thời gian thì vị trí mộ phong thủy sẽ giảm đi, giá tăng lên, tôi nghĩ đến lúc đó giá tăng lên 100 ngàn một ngôi cũng là bình thường.

Đặng Nhược Hiền thở dài nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài đúng là phát tài không sợ người chết, không sợ mang tiếng à?

- Chúng ta không thể nói như vậy, đây là cung cấp một nơi mai tang cho người, tôi cảm thấy nó phù hợp với tình người. Đương nhiên người có tiền có thể bỏ ra để cống hiến cho sự phát triển của Hoài Khánh mà, chúng ta cũng không ngại cảm ơn bọn họ.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Đặng Nhược Hiền chỉ có thể lắc đầu và không nói nữa. Đã sớm nghe Triệu Quốc Đống này có nhiều con đường, ngay cả Đặng Nhược Hiền cũng phải thừa nhận điểm này. Công tác thu hồi nợ không nói, việc tạo Công viên nghĩa trang này thì chắc chỉ mình Triệu Quốc Đống mới nghĩ ra được.

- Thị trưởng Đặng, tôi thấy lát nữa chắc bàn về việc cải cách Nhà máy cơ giới.
Nhìn thấy trợ lý Thị trưởng, Cục trưởng Cục Công an Thị xã Lý Trường Giang cũng tới, Triệu Quốc Đống liền như vẻ tùy ý nói.

- Ừ, hình như lão Khổng trong thời gian này vẫn làm việc đó, có lẽ cũng có chút mặt mũi. Lão Lý, nghe nói hai hôm trước công nhân Nhà máy cơ giới lại tới vây lấy cửa Ủy ban, rốt cuộc là như thế nào?
Đặng Nhược Hiền đưa cho Lý Trường Giang điếu thuốc.

- Yêu cầu nhiều nhưng chỉ có một điểm chung là cải cách, nhưng lại phải dựa theo ý nhà máy bọn họ đưa ra.
Lý Trạch Hải phụ trách mảng tư pháp, tiếp dân nên chuyện này không thể vắng mặt. Y cũng có chút buồn bực vì đám công nhân Nhà máy cơ giới, cũng may Khổng Kính Nguyên ra mặt nên mới khuyên được công nhân về.

- Cải cách là xu thế chung, là việc tốt, Thị xã cũng ủng hộ nhưng nếu dựa theo ý kiến của nhà máy thì sẽ không phù hợp chính sách và quy định pháp luật, không có lợi cho sự phát triển lâu dài của nhà máy. Chính quyền đương nhiên ủng hộ hành động có lợi cho nhân viên nhà máy, nhưng phải theo chính sách và quy định pháp luật.
Triệu Quốc Đống nói:
- Cục trưởng Lý, tôi thấy những công nhân này đúng là có tính kỷ luật.

Lý Trường Giang nhận ra Triệu Quốc Đống ám chỉ nên cảnh giác nhìn mà nói:
- Công nhân không thẻ so sánh với lãnh đạo, là giai cấp lãnh đạo, tính kỷ luật thì sẽ hơn hẳn công nhân. Chẳng qua tôi thấy bọn họ nói chuyện với Thị trưởng Khổng khá hòa hợp, không có hành vi quá khách. Chẳng qua Thị trưởng Khổng phải ở đó cả ngày như bị giam lỏng.

- Thị trưởng Khổng đúng là rất nhẫn nại.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Sau đây sẽ thảo luận việc cải cách Nhà máy cơ giới, tôi thấy phương án tổng thể cũng đã có, không biết phương án này đã được thảo luận ở Nhà máy cơ giới chưa?

- Hình như chưa, tôi nghe ý của Thị trưởng Khổng là xác định trong hội nghị thường trực Ủy ban trước, sau đó giao cho nhà máy nghiên cứu thảo luận, cuối cùng hình thành phương án mà báo cáo lên Thường vụ thị ủy quyết định.
Lý Trạch Hải nói.
Bình Luận (0)
Comment