- Có khỏe không?
Triệu Quốc Đống cầm lấy vali cho Lưu Nhược Đồng. Mặc dù chỉ đến hai hôm nhưng Lưu Nhược Đồng cũng đã chuẩn bị rất cẩn thận.
- Vâng, thời tiết phía bắc không quá tốt, nhưng phía nam lại tốt hơn.
Lưu Nhược Đồng nói.
Thời tiết An Nguyên ấm áp hơn Bắc Kinh nhiều. An Nguyên có nhiều sông hồ, An Đô cũng là nơi có mấy con sông giao nhau, hệ thống thực vật nhiều, bầu trời thường trong sáng. Bắc Kinh là nơi đầy khói bụi sao có thể so sánh. Điều này khó tránh khỏi Lưu Nhược Đồng thường nói Bắc Kinh không phải nơi người ở, da dẻ tốt đến đâu nếu ở Bắc Kinh vài năm là sẽ biến chất.
Lưu Nhược Đồng không mấy khi tới An Đô. Ngoài hai lần sau khi kết hôn đến An Đô với thời gian ngắn ra, cô không có quá nhiều tình cảm và hiểu về Thành phố An Đô này. Đương nhiên tài liệu trên mạng cũng cung cấp không ít thứ cho cô.
- Em ở An Đô vài hôm thì sẽ thấy sức hấp dẫn ở đây.
Triệu Quốc Đống cười cười cầm hành lý đi sang bãi đỗ xe.
Chiếc xe Land Rover màu đen từ từ chạy tới trước mặt Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng. Triệu Quốc Đống mở cửa xe, nhét túi du lịch vào rồi lên ghế trước.
- Chị.
Đức Sơn có giọng khàn khàn gọi người mang theo sự ẩn ý làm mặt Lưu Nhược Đồng nóng lên. Mình và Triệu Quốc Đống ở trước mặt người ngoài thì giống vợ chồng son, nhưng thực ra chỉ có hai người là biết. Cô khẽ liếc nhìn Triệu Quốc Đống thì thấy hắn rất bình thường, không có gì khác lạ cả.
- Đức Sơn, làm phiền chú đến đón, chị cũng không mang gì về tặng chú. Hay là hôm nào chú lên Bắc Kinh thì chị mời chú ăn dê nướng.
Lưu Nhược Đồng rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của mình. Đây là năng lực tối thiểu của nhân viên ngoại giao, nhưng đây là lần đầu cô dùng vào việc cá nhân.
- Chị nói gì thế, chúng ta là người nhà thì đâu cần khách khí như vậy. Đương nhiên chị mời thì em không khách khí. Em không thích ăn dê nướng, chị dâu mời khách thì đến Toàn Tự Đức đi, cả nhà đều thích ăn vịt nướng.
Đức Sơn khởi động xe, chiếc xe phát ra tiếng gầm rú rồi lao vào dòng xe.
Triệu Phu Vọng và Hứa Tú Cần cuối cùng đã chuyển lên một căn biệt thự trên An Đô. Đây là nơi ở vành đai hai của thành phố có diện tích nửa mẫu, sau nhà có một vườn hoa và bãi cỏ.
Nhà máy dệt An Đô đã xuống dốc. Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng vài lần suy nghĩ xem mình có thể khiến Nhà máy dệt hồi sinh không nhưng cuối cùng nó đã bị gió bão cuốn đi. Thời đại thuộc về Nhà máy dệt đã không bao giờ trở lại, mà hầu hết nhân viên nhà máy cũng đã chấp nhận thực tế, cầm mấy ngàn ra ngoài tìm đường đi.
Mấy anh em vốn định thuê người giúp việc nhưng hai ông bà nhất định không đồng ý. Hơn nữa xung quanh tiểu khu đầy đủ các thứ, chợ, siêu thị, ngân hàng đều có. Hơn nữa bố mẹ Triệu Quốc Đống tuổi chưa cao, vẫn còn khỏe nên tự lo cho mình là không vấn đề gì.
Căn biệt thự này dù từ diện tích, cấp độ thì nhà tập thể trước đây không thể so sánh.
Đương nhiên mấy anh em cũng cảm nhận được nơi này thiếu đi tình cảm ấm áp năm nào. Có lẽ đây chỉ là cảm nhận trong lòng, có lẽ hoàn cảnh thay đổi khiến người ta phải thay đổi mình.
Lưu Nhược Đồng đến làm hai người Triệu Phu Vọng rất vui vẻ, điều này có nghĩa Đức Sơn, Trường Xuyên sẽ phải tính tới đi theo ông anh.
Hai anh em Hứa Vĩ, Hứa Cường hiếm khi cùng xuất hiện. Hứa Vĩ bây giờ cũng không mấy khi trở về. Ngành than năm nay hoạt động không tốt, giá duy trì ở mức thấp, bán chậm, hơn nữa thu tiền hàng rất khó khăn. Hứa Vĩ đã nhảy từ mảng sản xuất sang kinh doanh, chạy khắp nơi như kẻ ăn mày.
Hứa Cường cuối cùng cũng xử lý xong việc bên Giang Khẩu. Bãi cát ở Giang Miếu quá nhỏ, kiếm chút tiền cũng vất vả nhưng lại có thể rèn luyện con người. Thấy ông anh trai chỉ mấy năm đã thay đổi hẳn, làm sao còn thấy vẻ quê mùa nữa. Chỉ bằng điểm này Hứa Cường đã quyết định đi theo ông anh làm ăn.
Con gái của Triệu Linh San đã được bảy tháng, hai vợ chồng coi như bảo bối. Nửa năm qua Triệu Linh San không theo Lưu Thành ra ngoài. Trụ sở công ty đã chuyển sang Côn Minh. Cũng may Côn Minh cách An Đô không xa, bay gần tiếng là tới.
……..
Nằm trên giường ấm áp, Triệu Quốc Đống lần đầu tiên cảm nhận thảm điện, thứ này bây giờ ở phương bắc không dùng nữa. Điều hòa vẫn luôn được duy trì trên 20 độ nên không cần dùng đệm điện.
- Quốc Đống, em nghe nói thời gian này anh không được thoải mái?
Mặc dù nằm cùng giường nhưng hai người lại rất thoải mái. Lưu Nhược Đồng suy nghĩ một chút rồi nói.
- Sao em biết? Lưu Kiều nói với em?
- Vâng, hạng mục Quốc tế Hoa Tâm nghe nói đầu tư rất lớn. Nếu Hoài Khánh mà tranh thủ được hạng mục này thì có lẽ sẽ tạo thêm được điểm trong chính trị của anh phải không?
Lưu Nhược Đồng nói thẳng như vậy làm Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu.
- Nhược Đồng, đừng nói khó nghe như vậy. Hạng mục Quốc tế Hoa Tâm là do anh thực hiện và thất bại, đương nhiên trong Thị xã có người ý kiến, điều này anh có thể hiểu mà.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh, hắn có chút đắc ý nói:
- Về phần điểm chính trị thì anh thật ra không quá để ý, thành thì thì tốt, không được anh cũng không chán nản. Điều kiện của Khu Khai Phát Hoài Khánh là rất rõ ràng, anh không tin không ai nhìn ra.
- Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Lưu Nhược Đồng lúc này đã bắt đầu quan tâm công việc của hắn. Cô vốn không có hứng thú gì nhưng không biết có phải thành vợ chồng trên pháp luật hay không mà cô lại nhạy cảm, rất tò mò với mọi việc của Triệu Quốc Đống.
- Em nghe Tứ tỷ nói ngoài Trương Dật Kinh ra thì có lẽ các công ty, tập đoàn trong lĩnh vực hệ thống mạch điện khác của Đài Loan cũng có ý định đầu tư vào Trung Quốc, chỉ là bây giờ chính sách bên họ hơi cứng nhắc, nếu muốn trực tiếp đầu tư vào đại lục thì sợ phải đi vòng.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Lưu Nhược Đồng. Đây là người phụ nữ thứ hai nói với hắn về sự phát triển của lĩnh vực hệ thống mạch điện. Người đầu là Cù Vận Bạch thì còn có thể giải thích. Nhưng Lưu Nhược Đồng thì theo Triệu Quốc Đống thấy cô ít hỏi về công việc của hắn.
- Ừ, anh đã nhờ Lưu Kiều tìm nhà đầu tư thích hợp ở việc này, lĩnh vực này Đài Loan chiếm vị trí rất quan trọng trên thế giới, mà đại lục về sau sẽ là thị trường lớn nhất trong tiêu thụ phần cứng, hệ thống mạch điện. Có thể nói hai bên có không gian lớn để hợp tác. Vốn là một nhà, vì sao lại do nguyên nhân chính trị chia ra như vậy?
Triệu Quốc Đống nhìn lên trần nhà:
- Quốc tế Hoa Tâm tiến vào Trung Quốc đã tạo phản ứng dây chuyền, không ai bỏ qua thị trường Trung Quốc, nếu không sẽ bị đào thải. Dù là tập đoàn điện tử Đài Loan hay tập đoàn điện tử Hoa Liên, anh đoán bọn họ đều đang nghĩ lấy cách nào đó mà tiến vào Trung Quốc. Lưu Kiều có quan hệ rộng ở thương trường nên anh nghĩ có thể giúp một chút.
- Chẳng lẽ nói Thương Lãng không có quan hệ ở mảng này?
- Thương Lãng không đầu tư vào mảng này, phạm vi nghiệp vụ cũng không liên quan. Anh cũng không muốn Thương Lãng có quan hệ gì đến công việc của anh. Như vậy sẽ tránh phiền phức.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Em nghe nói hạng mục này Hoài Khánh mặc dù không đạt được nhưng lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy đánh giá cao về anh.
Lưu Nhược Đồng thấy Triệu Quốc Đống nhìn tới với vẻ nghi hoặc nên vội vàng nói:
- Trước đây không lâu Lưu Thác dẫn đoàn đến An Nguyên học tập kinh nghiệm nên biết một ít. Tứ tỷ nói với em về việc này.
- Hừ.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng và không nói gì.