Lộng Triều

Chương 859

Đám người tụ tập và tách ra một con đường để mấy người Triệu Quốc Đống đi vào trong.

Hoàng Dũng rất tích cực dẫn theo hai đàn em đi tới nói chuyện với đối phương. Đám người kia thấy Hoàng Dũng đều có chút giật mình, không ngờ chủ còn có thể tới đây. Nhưng mặc dù như vậy vẻ mặt bọn họ vẫn đầy kiên quyết.

- Dũng ca, anh có ý gì, anh đến giúp chính quyền?
Một tên đầy hung dữ nói:
- Chính quyền ép chết chị dâu tôi, bây giờ huyện lại còn phái ra một con ả đến nói chuyện với chúng tôi, luôn miệng nói chính quyền không có trách nhiệm, đây là không coi nông dân chúng tôi là người. Bây giờ gọi Dũng ca tới là để làm gì?

Hoàng Dũng vốn đang cười liền sa sầm mặt nói:
- Trương Nhị Cẩu, chết không phải vợ mày, Trương Đại Pháo còn không kêu, mày kêu gì? Xảy ra chuyện gì thì nói chuyện giải quyết, vây đây có tác dụng gì? Sao, cả nhà bọn mày muốn lật Đảng cộng sản sao?

Lời nói hung hăng của Hoàng Dũng đã đè khí thế của Trương gia. Hoàng Dũng đi đến trước mặt người đàn ông không nói chuyện:
- Đại Pháo, chuyện xảy ra thì cứ nói cách xử lý, đừng vây đây vô ích. Chú đừng cho tôi là nói giúp chính quyền, tôi thấy nhiều chuyện như thế này rồi. Mẹ nó chứ, đám Ủy ban Xây dựng Thị xã hỏi mấy người có phải nhân viên công trường của tôi không, tôi thế mới biết vợ chú xảy ra chuyện.

- Dũng ca, vợ tôi bị chính quyền ép chết, mẹ tôi tức đến độ bị điên, tôi đang rất loạn nên không biết làm như thế nào.
Trương Đại Pháo là đau đớn nói.

- Đại Pháo, chú cứ đứng đây vây có phải là vì tiền không? Nếu chú cảm thấy Chính quyền xã có trách nhiệm thì nói thẳng số tiền mình cần. Nếu như chú cảm thấy những người khác ở đây không có quan hệ gì thì bảo mọi người về nhà, vây quanh đây có tác dụng mẹ gì?
Hoàng Dũng không nhịn được nói. Đúng là đám nhà quê, vây quanh đây mà mãi vẫn không nói được điều kiện, chẳng lẽ vây quanh trụ sở Chính quyền xã cả đời sao?

- Sao không có trách nhiệm chứ? Không phải Chính quyền xã dắt lợn đi thì vợ tôi đã không tự tử.

- Đúng thế, chị dâu tôi là người thành thật, chỉ biết làm việc nhà, bị người dắt lợn đi nên mới thấy choáng váng mà nghĩ bậy. Đây là cán bộ xã ép chị tôi.

Triệu Quốc Đống đi chậm lại để Hoàng Dũng tiếp xúc với Trương gia trước. Bây giờ là thời gian giảm xóc, hắn chỉ hơi chậm lại nhưng không dừng. Dân chúng xung quanh cũng cảm thấy người đến là lãnh đạo gì đó nên vốn định vây lên, nhưng thấy mấy người chính của Trương gia cũng ở đó không ngừng tranh cãi, không để ý bên này nên có chút do dự.

Hoàng Dũng hung dữ nhìn mấy người kia, y hừ một tiếng:
- Vậy các người còn ở đây đợi gì? Mẹ nó chứ, chẳng lẽ nói ở đây chờ chuyện được xử lý? Tìm lãnh đạo chính quyền, bảo bọn họ xử lý, sau đó mọi người nói thẳng điều kiện.

- Thái độ con nữ Chủ tịch huyện rất láo, nói chính quyền không có trách nhiệm, bảo chúng tôi rời đi, còn đâu không nói gì cả. Chúng tôi muốn bọn họ giao hai thằng cán bộ dắt lợn ra, bọn họ không thèm để ý.
Trương Nhị Cẩu ném chiếc mũ bảo hộ xuống đất và nói:
- Mẹ nó chứ chứ, nếu ép chúng tôi vào đường cùng, chúng tôi liều mạng.

- Huyện không được không phải còn Thị xã sao? Lãnh đạo Thị xã nói thì huyện không nghe sao?
Hoàng Dũng bĩu môi nói:
- Trương Nhị Cẩu, tao nói đầu mày bị nước vào còn không tin. Mày dựa vào gì để người ta giao người cho mày? Cũng không phải người ta ép chị dâu mày uống thuốc sâu, là chị mày tự uống. Mày muốn gì thì nói thẳng, đừng có đi vòng vo.

- Dũng ca, chẳng lẽ nói vợ tôi bị bọn họ ép chết rồi không bị làm sao ư?
Trương Đại Pháo tức giận nói:
- Vậy dù chết cũng phải kéo thằng chôn cùng.

- Đại Pháo, dùng cái đầu đi. Thứ nhất tôi không nói vợ chú chết rồi bỏ đó, chú có liều thì chú có chết cũng chẳng ai chôn cùng đâu. Chú nghĩ mình có thể lật trời sao?
Hoàng Dũng bình tĩnh nói:
- Nếu huyện không đáp ứng vậy tìm người kia, đó là Phó thị trưởng Triệu của Thị xã.

- Dũng ca, có phải chính quyền bảo anh đến nói giúp không?
Trương Đại Pháo không ngu, y đứng im nhìn Hoàng Dũng. Thời này đâu có người tốt bụng như vậy, Hoàng Dũng cũng không phải loại người thích làm người tốt.

- Đại Pháo, không giấu gì cậu, tôi từ chính quyền biết chuyện, bọn họ chỉ hỏi các cậu có làm thuê cho tôi không, tôi nói là có, bọn họ bảo tôi xuống nói với các cậu đừng làm việc ngốc. Bây giờ là xã hội pháp luật, việc gì cũng phải theo quy định pháp luật.
Hoàng Dũng rất tùy tiện lấy bao thuốc ra, lấy cho mình một điếu và vứt cho mấy người kia.

- Tôi cảm thấy lời này có lý, có chuyện thì sẽ có cách giải quyết, đừng có mất tỉnh táo làm việc ngu ngốc. Đương nhiên chính quyền có trách nhiệm hay không thì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy chú tốt nhất là nói chuyện với chính quyền. Nếu như cậu mà chết thì còn gì để nói.

Mấy chục người liền xôn xao vì câu nói này, Hoàng Dũng nói có lý, người đã chết thì còn gì mà đòi, bây giờ quan trọng nhất là xem xử lý như thế nào.

- Đại Pháo, trên đường tới đây tôi thấy rất nhiều công an. Chú nhìn mọi người xung quanh đi, bọn họ chỉ tới xem náo nhiệt rồi về nấu cơm ăn cơm, khi đó còn ít người thì chú càng khó xử hơn. Tôi thấy chú nên chủ động đi tìm lãnh đạo xã, yêu cầu huyện hoặc lãnh đạo Thị xã đứng ra nói chuyện. Mọi người ngồi xuống nói có phải hay hơn không?
Hoàng Dũng nhân lúc người Trương gia đang xôn xáo liền kéo Trương Đại Pháo sang bên.
- Tôi đây là nghĩ cho chú. Nhà chú mà đấu với chính quyền thì còn kém xa. Tôi cũng sợ mấy chục người Trương gia ủa chú bị công an bắt rồi mai công trường không có người làm, nếu không tôi chẳng muốn tới.

Trương Đại Pháo cắn răng suy nghĩ một lúc lâu sau nói:
- Được, nhưng tôi không nói chuyện với cán bộ xã, huyện, chúng tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo Thị xã.

- Ngu, không biết quy định gì cả. Nói chuyện không thể nào là lãnh đạo nói chuyện với chú, lãnh đạo sao có thể nói chuyện cụ thể với chú, chú chỉ cần lãnh đạo tỏ thái độ là đủ rồi.
Hoàng Dũng hơi yên tâm đôi chút.
- Đi đi, việc này do chú tự quyết định.

Triệu Quốc Đống thấy đám người Trương gia đi về phía mình, hắn biết Hoàng Dũng đã thành công. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng rất bình tĩnh đi tới.

Trương Đại Pháo thấy Triệu Quốc Đống không hề sợ hãi đi tới, y lại có chút hốt hoảng, cũng không biết nên nói như thế nào. Y nhịn một lúc mới nói được:
- Thị trưởng Triệu, chúng tôi bị oan, vợ tôi bị cán bộ xã ép chết. Anh nếu không làm chủ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cùng chết.

Trương Đại Pháo nói như vậy lại làm Triệu Quốc Đống khá yên tâm. Mặc dù dân chúng xung quanh cũng đi theo người Trương gia đi tới, mấy trăm người vây hắn vào giữa nhưng Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh. Chỉ cần nói chuyện với chồng nạn nhân là đủ rồi. Theo hắn thấy chỉ cần nói chuyện với nhau thì có nghĩa có thể thông qua con đường hợp lý mà giải quyết vấn đề.

- Trương Vĩnh Lộc, anh có gì cần thì có thể thông qua con đường hợp lý nói rõ. Nhưng tình hình hôm nay sợ không phải cách để giải quyết vấn đề. Nhiều quần chúng tập trung ở đây thì sao có thể giải quyết chuyện?
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Đương nhiên tôi có thể hiểu tâm trạng của anh khi vợ chết, nhưng tôi phải nhắc anh giữ bình tĩnh, phải thông qua con đường hợp lý, hợp pháp mà giải quyết vấn đề.

- Thị trưởng Triệu, chúng tôi cũng không còn cách nào, cán bộ xã quá khinh người.

- Đúng thế, anh là lãnh đạo, anh phải giải quyết vấn đề cho chúng tôi. Người nhà tôi bị cán bộ xã ép chết, chuyện này nếu không giải quyết, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua.

Mấy người đàn ông gào lên, ngay sau đó mấy người phụ nữ cũng khóc rồi giả vờ ngất ngã xuống mặt đất. Điều này làm dân chúng xung quanh kích động, vây lên càng chặt. Có người còn nghiến răng nghiến lợi, xắn tay áo lên như muốn ăn thịt Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn mọi người. xem ra mặc dù Hoàng Dũng đã đả động được mấy người liên quan chính, nhưng ở tình huống nhiều người thì không thể làm tư tưởng mọi người giống nhau được. Bây giờ những người này càng lúc càng thể hiện tình cảm với người chết, càng căm hận chính quyền hơn.

Triệu Quốc Đống đã làm ở Đồn công an vài năm nên hiểu rõ tâm trạng của nông dân, biết lúc này tuyệt đối không thể hốt hoảng, cũng không thể dễ dàng tỏ thái độ trả lời, mình phải giữ được tỉnh táo. Hắn nhìn mấy người Trương gia và nhận ngay ra ý đồ của đối phương. Đối phương đây là muốn thông qua quần chúng tạo áp lực cho hắn, qua đó dễ đặt giá cao hơn.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng làm không ít nông dân xung quanh tức giận, nhưng hầu hết mọi người đều chú ý thấy điểm này nên nhìn lại mấy anh em Trương Đại Pháo.
Bình Luận (0)
Comment