Lộng Triều

Chương 909

- Bí thư Trần, tôi không phải đang nói láo, ngài có thể hỏi Hứa Lộ Bình và Cố Hiểu Bằng xem, cũng có thể hỏi lão Tiền, lão Lý về ý kiến của bọn họ, xem bọn họ có ý kiến gì về phương án này. Nhất là lão Cô thì ngài nên nghe, y trước làm Cục trưởng cục Tài chính nên sẽ đánh giá khá công bằng về phương án này.
Lữ Thu Thần khá tự tin nói.

Trần Anh Lộc gật đầu không nói. Lữ Thu Thần dám vỗ ngực tỏ thái độ này cũng có nghĩa phương án quy hoạch kia có tranh cãi lớn.

Theo Trần Anh Lộc thấy tranh luận cũng có nghĩa phương án này chưa thành thục. Mà đối với Ủy ban mà nói làm một việc ngoài xem nó có khoa học, hợp lý hay không thì phải xem thực tế có thể chấp nhận không? Nếu như nói không tính tới năng lực thừa nhận và tiếp nhận của cán bộ, quần chúng mà mạo muội đưa ra kế hoạch tốt đẹp đó là cách làm không có trách nhiệm.

Bây giờ y còn không thể xác định ý kiến của Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều có chính xác hay không? Y còn phải thông qua ánh mắt và tư duy của mình mà suy đoán.

- Tôi chưa xem qua phương án quy hoạch đô thị của Ủy ban Thị xã cho nên không thể bình xét. Hơn nữa chỉ cái nhìn của bản thân tôi cũng không thể là đánh giá cuối cùng cho phương án này, điều này cần tập thể nghiên cứu.
Trần Anh Lộc thản nhiên nói:
- Nhưng có một điều tôi phải nhắc anh. Mặc dù tôi chưa xem qua phương án nhưng tôi có thể khẳng định phương án này không đến mức như anh nói. Nếu là như vậy thì đó có nghĩa là Tỉnh ủy và Thị ủy đánh giá lầm về trí tuệ của Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều, anh cảm thấy như vậy sao?

Trần Anh Lộc nói làm Lữ Thu Thần á khẩu. Y vốn định dùng lời lẽ nặng nề mà tỏ thái độ kiên quyết của mình, nhưng không ngờ Trần Anh Lộc lại đứng ở góc độ kỳ lạ mà phán xét cái nhìn của mình.

Thấy Lữ Thu Thần không nói gì, Trần Anh Lộc càng thêm xác định suy đoán của mình.
- Tôi biết phương án quy hoạch đô thị lần này tạo ra tranh cãi lớn, thạm thời không cần biết phương án này có được áp dụng hay không nhưng làm lãnh đạo Thị xã, nhất là Phó thị trưởng thường trực thì tôi thấy anh phải giữ bình tĩnh mà nhìn nhận sự việc. Không cần biết anh coi phương án này là như thế nào thì cũng phải có lý trí mà phán xét.

- Phương án này thật sự không thực hiện được sao? Tôi thấy chưa chắc, Hứa Kiều làm Phó thị trưởng phụ trách, Triệu Quốc Đống bây giờ là Thị trưởng, phương án này cũng không phải do hai người bọn họ làm ra, nhất định là trí tuệ của Ủy ban Xây dựng Thị xã và không ít chuyên gia trên tỉnh. Không cần biết nó có phù hợp thực tế hay không, chúng ta cũng cần phải nhìn ở góc độ biện chứng mà đánh giá.

- Phương án có khả thi hay không? Có thì là điểm nào? Có chỗ nào không phù hợp thực tế, chỗ dựa là ở đâu? Anh phải đưa ra từng điểm. Anh muốn phản đối quan điểm của người khác cũng cần đưa ra bằng chứng rõ ràng, mà không phải dùng miệng lưỡi mắng một phen.

- Anh không phải nói mấy vị Phó thị trưởng đều tỏ vẻ không thể chấp nhận và phản đối sao? Anh có thể để bọn họ nói ra quan điểm của mình mà. Có thể quang minh chính đại tìm Quốc Đống và Hứa Kiều trao đổi, xem là bọn họ thuyết phục các anh, hay các anh thuyết phục bọn họ? Nếu còn không đồng ý thì có thể bảo lưu ý kiến rồi đưa ra trao đổi trong Hội nghị thường ủy. Chế độ tập trung dân chúng của Đảng không phải dùng phương thức này sao?

Lữ Thu Thần nghe xong mà rất phục Trần Anh Lộc. Lời nói đầy khí thế, đúng, anh có thể đưa ra ý kiến về phương án, tôi cũng có thể đưa ra quan điểm của mình, nhất là câu nói anh thấy phương án có điểm nào không ổn thì có thể tìm sơ hở mà công kích để đạt mục đích.



- Nhược Hiền, anh cảm thấy phương án này vượt quá thời gian sao?
Triệu Quốc Đống và Đặng Nhược Hiền vẫn có quan hệ tốt. Mặc dù Đặng Nhược Hiền không còn phụ trách mảng xây dựng thành thị nhưng hắn vẫn rất tôn trọng ý kiến của Đặng Nhược Hiền.

- Ừ, đúng là có chút suy nghĩ và câu hỏi.
Đặng Nhược Hiền cũng không giấu quan điểm của mình.
- Tôi cũng mơ hồ đoán ra suy nghĩ của anh, chính là muốn lợi dụng công ty khai thác đô thị để thúc đẩy việc xây dựng phương tiện trụ cột công cộng của Hoài Khánh, lợi dụng việc di chuyển trung tâm hành chính và một số thủ đoạn hành chính để xúc tiển di dời khu vực trung tâm, xúc tiến việc tăng giá trị khu đất mục tiêu, làm cho tiền thu từ đất tăng lên. Điều này tôi đồng ý.

Triệu Quốc Đống gật đầu, hắn chủ yếu muốn nghe ý kiến không đồng ý của Đặng Nhược Hiền.

- Nhưng tôi cảm thấy quy mô bản quy hoạch này quá lớn, hoặc là nói nó vượt thời đại. Tôi lo là điều này có thực tế không? Phía tây và bắc mặc dù có mật độ dân cư nhỏ, là khu vực có nhiều đồi núi, có một bộ phận đất không phải là khu vực bảo vệ nông nghiệp nhưng quy hoạch như thế này thì nếu ba, năm năm không thể khai thác thì sẽ tạo ra phản ứng không hề nhỏ. Điểm này anh đã tính tới chưa?

Không đợi Triệu Quốc Đống trả lời, Đặng Nhược Hiền nói tiếp:
- Tôi biết nếu Ủy ban lấy một số biện pháp hành chính can thiệp thì cũng có thể miễn cưỡng khai thác. Vấn đề nằm ở chỗ giá trị và ý nghĩa của nó là gì? Nó sẽ giống như Khu Khai Phát trước đây giải phóng mặt bằng và không có công ty nào tiến vào thì sao?

- Khai thác, tôi hiểu chính là khai khẩn và phát triển, anh nếu san bằng đất còn muốn phát triển thì sẽ phát triển gì? Vậy anh phải xây dựng công ty, tạo khu buôn bán, xây dựng nhà ở, phải có người tới đó, lúc đó mới là khai thác và phát triển. Mấy năm sau tốc độ phát triển của Hoài Khánh nhất định sẽ nhanh hơn, nhưng có thể đạt quy mô và trình độ như anh nghĩ không?

Đặng Nhược Hiền hỏi đã lộ ra một vấn đề đó là Hoài Khánh nhất định sẽ phát triển, tốc độ phát triển và GDP sẽ mở rộng nhưng nó có thể đạt được mục tiêu mà Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều nghĩ tới không?

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. Hắn cũng đang suy nghĩ dùng lý lẽ gì để thuyết phục Đặng Nhược Hiền. Nếu ngay cả Đặng Nhược Hiền cũng mãi có thái độ nghi ngờ thì đừng nói tới thuyết phục người khác.

- Nhược Hiền, câu hỏi của anh không phải là vô lý, nhưng tôi rất lạc quan về việc này.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi nói:
- Quy hoạch đô thị Hoài Khánh không phải vì quy hoạch cho một năm, hai năm, mà là quy hoạch năm, mười năm. Tôi cảm thấy cần thiết việc quy hoạch trước thời đại, bởi vì chúng ta không thể biết ba, năm năm sau Hoài Khánh sẽ phát triển đến mức nào.

Đặng Nhược Hiền im lặng không nói.

- Nhưng nếu quy hoạch của chúng ta bây giờ quá bảo thủ, như vậy có lẽ ba, năm năm sau chúng ta không thể không thay đổi quy hoạch một lần nữa. Rất nhiều phương tiện trụ cột đã xây dựng sẽ bị phá hủy hoặc làm lại. Nếu như vài vị trí cụ thể thì còn làm mới được, nhưng một số chỗ nếu anh đập đi làm lại sẽ trả giá rất đắt. Anh đã từng phụ trách mảng xây dựng thành thị thì cũng biết cần có tầm nhìn vượt thời gian.

- Một đô thị phát triển phải có quy mô thích ứng với phát triển kinh tế, nhưng quyết chỉ là thích ứng mà phải đảm bảo sự co dãn. Điểm này sớm đã có vô số dẫn chứng và ví dụ.

- Kinh tế Trung Quốc đang tiến vào thời kỳ phát triển với tốc độ cực nhanh. Tốc độ tăng trưởng kinh tế của Hoài Khánh năm nay cũng bắt đầu mạnh lên. Nhược Hiền, anh không tự tin vào công việc mà chúng ta phụ trách sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Toàn bộ Thị xã, nhất là Khu Khai Phát đều đang tăng mạnh tốc độ thu hút đầu tư, nhất là tốc độ công ty lĩnh vực điện tử đến Hoài Khánh đang tăng rất mạnh. Hiệu ứng dây chuyền này càng về sau càng rõ ràng. Có thể nói Hoài Khánh chúng ta đã chiếm cứ ưu thế rõ rệt, mà ưu thế này đảm bảo cho sản nghiệp trụ cột này của Hoài Khánh sẽ càng lúc càng lớn hơn các nơi khác. Quy mô ngành điện tử thông tin sẽ nhanh chóng mở rộng và khiến sức lao động đổ dồn vào nội thành, cũng sẽ phát triển ngành sản xuất thứ ba. Tôi rất tự tin vào điều này.

Đặng Nhược Hiền cười cười một tiếng. Triệu Quốc Đống nói đúng suy nghĩ trong lòng y. Khu Khai Phát Hoài Khánh bởi vì Công ty Hòa Tân tiến vào khiến cho nó bay lên một độ cao lớn. Mà Triệu Quốc Đống cũng chuyên môn yêu cầu Ban Tuyên giáo phải tuyên truyền mạnh Khu Khai Phát, khiến cho các công ty điện tử trong và ngoài nước chú ý tới Khu Khai Phát Hoài Khánh.

Hoàn cảnh tự nhiên tốt đẹp, thủ tục hành chính công khai, hiệu suất làm việc hàng đầu, thái độ phục vụ tốt khiến cho các đoàn khảo sát đến Khu Khai Phát đều khá hài lòng. Điều này cũng lôi kéo hai quận nội thành học theo cách làm của Khu Khai Phát. Hoài Châu, Khánh Châu đều thấy áp lực quá lớn, bắt đầu tham gia vào việc cạnh tranh thu hút đầu tư.
Bình Luận (0)
Comment