Lộng Triều

Chương 986

Mọi khúc chiết trong hội nghị thường vụ thị ủy nhanh chóng lan truyền ra ngoài.

Đến sau này ngay cả Trần Anh Lộc và Triệu Quốc Đống cũng đều không ngờ tin tức này lại mang đến chấn động lớn như thế.

Theo hai người thấy thì trên thực tế hội nghị thường vụ thị ủy lần này về cơ bản là quán triệt ý đồ của cuộc hội ý. Ba chức cục trưởng cục giao thông, cục thủy lợi cùng với cục trưởng cục văn hóa thậm chí bao gồm cả cái ghế phó bí thư huyện ủy huyện Vũ Xuyên đều được quán triệt dựa theo ý đồ của Trần Anh Lộc. Nếu bàn về ý nghĩa quan trọng thực tế mà nói thì tầm quan trọng và tính đặc thù của vị trí cục trưởng cục giao thông và cục thủy lợi không hề kém so với chủ tịch quận Khánh Châu, nhất là vị trí cục trưởng cục giao thông thì lại càng quan trọng.

Cuộc tranh chấp kịch liệt về vị trí chủ tịch quận Khánh Châu, rồi đủ loại giằng co từ cuộc họp hội ý cho tới trên hội nghị thường vụ thị ủy...tất cả đều giống như có người bắt sóng truyền trực tiếp vậy, đám người tin tức nhạy bén ở trên thị xã đều biết chẳng sai tẹo nào.

Câu nói "Quan trường không có bí mật" thật sự không phải là giả, trong một quốc gia mà nhất là quan chức thì dù có một chút biến hóa về nhân sự đều cũng có khả năng kéo theo nhiều tinh lực mà khó có thể tưởng tượng được. Thậm chí sự thay đổi về thái độ hay giọng điệu của mỗi một thường vụ đều có thể được người khác miêu tả rất sống động, cứ như đám người đồn đại đều được dự thính cái hội nghị lúc ấy, hoặc là ghi chép từ nhiều góc độ sau đó mới có được hình ảnh sinh động như vậy.

- Nào có đến mức như vậy? Có tranh luận, dị nghị cũng rất bình thường. Lão Phó và tôi có bất đồng quan điểm về ứng viên làm chủ tịch quận Khánh Châu, chúng tôi có cái nhìn khác nhau về vấn đề này. Trên thực tế bí thư Trần vẫn giữ thái độ công bằng, đại khái là muốn biết thêm một chút ý kiến, quan điểm của hội nghị thường vụ thị ủy, đương nhiên kết quả cũng đã có rồi.
Triệu Quốc Đống nói một cách thờ ơ, vừa phê duyệt văn kiện, vừa trả lời mấy vấn đề của Quế Toàn Hữu ngồi ở phía đối diện.

Quế Toàn Hữu có vẻ khá hưng phấn, việc Thịnh Khắc Minh lên chức cùng với việc mình đã trở về quê làm chủ tịch huyện là hoàn toàn khác nhau. Bản thân mình từ lâu đã làm phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thị xã. Hơn nữa ai cũng biết thị trưởng Triệu thông qua quan hệ với ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy để kéo mình từ Ninh Lăng tới đây, mình có thể được làm chủ tịch huyện quê nhà cũng là nước chảy thành sống, thậm chí bí thư Trần còn chủ động đề nghị.

Nhưng Thịnh Khắc Minh lúc này thì lại không giống vậy.

Tuy rằng Triệu Quốc Đống nói Trần Anh Lộc giữ nguyên thái độ trung lập nhưng ai cũng biết bí thư Trần có khuynh hướng để Lỗ Văn đến Khánh Châu. Từng ly từng tý một trong cuộc họp hội ý rất khó giấu diếm được người khác, Phó Thiên mà không nhận được cái gật đầu hoặc ít nhất là lời hứa của Trần Anh Lộc thì Tiêu Triều sẽ không đề xuất một nhân vật mà y phản đối này ra. Trên hội nghị thường vụ thị ủy Tiêu Triều đã bỏ phiếu trắng là đủ chứng minh y không hài lòng với cái tên Lỗ Văn này.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì các thường vụ không dám tỏ thái độ rõ ràng chính là làm suy giảm vị trí và trọng lượng của mình. Tiêu Triều làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì sao lại không rõ điều này, nếu không phải suy xét tới thái độ của Trần Anh Lộc thì chắc hẳn Tiêu Triều sẽ không bỏ phiếu trắng mà sẽ bỏ phiếu tán thành cho Thịnh Khắc Minh.
- Ha ha, thị trưởng, không ngờ trưởng ban Quả Hỉ lại có thể quyết đoán trong thời khắc như thế, điều này thực khiến người khác phải kinh ngạc và khâm phục.
Quế Toàn Hữu cười hì hì nói.

Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên liếc nhìn Quế Toàn Hữu một cái, nói nửa thật nửa giả:
- Toàn Hữu, tôi khuyên anh không nên nói bóng nói gió khi ở vị trí này, đây chỉ là bổ nhiệm nhân sự bình thường, vì sao lại cần phải loan truyền một cách thần kỳ như vậy? Loại hiện tượng này không bình thường đâu. Anh là chủ tịch huyện, liệu có phải khi huyện anh bổ nhiệm nhân sự cũng sẽ trở nên biến đổi liên tục và chứa đầy sắc thái ly kỳ như vậy hay không?

Bị Triệu Quốc Đống trách cứ khiến cho tai nóng bừng lên, Quế Toàn Hữu cười ha ha:
- Thị trưởng, tôi chỉ cảm thấy biểu hiện của trưởng ban Quả Hỉ nằm ngoài dự đoán của mọi người, ừ, bình thường y cũng rất hiếm khi mở kim khẩu.

- Không nên xem thường giác ngộ chính trị của trưởng ban Quả Hỉ, rất nhiều chuyện y đều có quan điểm riêng của mình, chẳng qua trưởng ban Quả Hỉ giỏi ẩn nhẫn và xử trí linh họat, giờ tình cờ nổi bật thôi.
Triệu Quốc Đống không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này:
- Tối nay có bố trí gì không?

- Thị trưởng có an bài gì không?
Quế Toàn Hữu cũng cảm giác được từ sau khi mình về quê thì không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Triệu Quốc Đống, lúc trước thì còn chưa quen lắm nhưng về sau đã dần thích ứng được rồi. Một chủ tịch huyện hiển nhiên không có khả năng giống như một phó trưởng ban thư ký suốt cả ngày chạy quanh lãnh đạo, hắn cần phải thành lập một vòng tròn của riêng mình. Loại thay đổi này là tất nhiên.

- Buổi tối Vương Lệ Quyên mời khách...
Triệu Quốc Đống còn chưa dứt lời thì Quế Toàn Hữu đã vội phản ứng, cười lắc đầu:
- Buổi tối tôi cũng đã có bố trí, bộ máy thành viên mới của quỹ tín dụng liên xã muốn gặp mặt ủy ban nhân dân huyện, tôi e là không thể vắng mặt được.

Triệu Quốc Đống cũng cười:
- Vậy là được rồi, bên lão Cố cũng không tệ phải không?

- Tạm được, giống như ngài nói, có bất đồng quan điểm cũng là bình thường, phải đối xử một cách đúng đắn, tìm kiếm kế sách giải quyết, đã qua thời điểm cọ sát khó khăn lúc đầu nên cả hai bên đều có thể biết được tính cách và quan điểm của nhau. Tuy rằng vẫn không thể tránh được được tranh chấp hoàn toàn nhưng dù sao đều vẫn nằm trong phạm vi khống chế, ít nhất tôi cảm thấy chúng tôi đều đang rất muốn thực tâm triển khai công tác.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Chẳng qua sau lần hội nghị thường vụ thị ủy vừa rồi thì bí thư Vĩnh Bân lại thường chủ động sang bên ủy ban nhân dân huyện giao lưu.

Triệu Quốc Đống chỉ mỉm cười rồi nói nhẹ nhàng:
- Anh có việc thì đi đi, tôi cũng không kém gì đâu.

Sau khi hội nghị thường vụ thị ủy kết thúc được một thời gian mà Cao Chí Minh vẫn luôn ở trong trạng thái bất an, kỳ thật y cũng biết là do mình mẫn cảm quá mức.

Triệu Quốc Đống đắc thủ một lần cũng không thể nói lên điều gì, huống chi cuộc tranh đoạt vị trí chủ tịch quận Khánh Châu lần này suy cho cùng có tính là Triệu Quốc Đống thắng lợi hay không thì cũng rất khó nói. Dù sao ở thời điểm cuối cùng thì Trần Anh Lộc cũng không tỏ thái độ trực tiếp mà chỉ tỏ vẻ là ý kiến của Triệu Quốc Đống được thông qua.

Dù là Trần Anh Lộc không muốn tỏ thái độ rõ ràng hay là y ám chỉ thì cũng đều chứng minh rằng Triệu Quốc Đống cũng không nhận được sự ủng hộ của Trần Anh Lộc về chuyện này. Có lẽ là do Trần Anh Lộc suy xét đến một vài nhân tố khác nên mới bỏ qua vào thời điểm mấu chốt.

Điều này làm cho Cao Chí Minh vừa cảm thấy cao hứng mà vẫn thấy bận tâm đôi chút. Cao hứng chính là quan hệ giữa hai người Trần Triệu vốn luôn thân mật, khăng khít cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, còn lo lắng cũng chính là sức ảnh hưởng sau lưng Triệu Quốc Đống đã nhân hội nghị thường vụ thị ủy vừa rồi thoát sau cánh gà ra khỏi sân khấu.

Nhiệm kỳ của Trần Anh Lộc chỉ còn hơn một năm nữa, dựa theo thường lệ thì y sẽ không tiếp tục ngồi lại trên cái ghế bí thư thị ủy Hoài Khánh này nữa mà có lẽ sẽ được điều đến một nơi nào đó quan trọng hơn làm bí thư. Hoặc có lẽ sẽ lên sở ngành nào đó trên tỉnh làm, đương nhiên cũng có khả năng thăng lên hẳn một cấp làm lãnh đạo tỉnh. Với tình hình trước mắt thì lãnh đạo chủ yếu của tỉnh khá hài lòng với biểu hiện của Trần Anh Lộc.

Trần Anh Lộc mà không ở lại thì ai sẽ tới đảm nhiệm bí thư thị ủy này?

Tuy rằng cũng tồn tại khả năng là tới từ bên ngoài hoặc là trên tỉnh điều tới một bí thư thị ủy, nhưng dù là Cao Chí Minh cũng không muốn nhìn thấy điều này. Ngay chính y cũng phải thừa nhận rằng sau khi Trần Anh Lộc đi thì khả năng lớn là Triệu Quốc Đống sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy này. Đến lúc đó thì Triệu Quốc Đống đã đảm nhiệm thị trưởng được hai năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, với năng lực và thủ đoạn của tên Triệu Quốc Đống thì khả năng này thành công hơn nửa rồi.

Một nửa khả năng cũng đủ khiến Cao Chí Minh phải suy xét một cách cẩn thận các hành vi và hành động của mình ở cái vị trí trưởng ban thư ký thị ủy này. Biểu hiện của Trần Anh Lộc trên hội nghị thường vụ thị ủy đã ám chỉ một cách khéo léo. Đó là Trần Anh Lộc không muốn công khai rạn nứt với Triệu Quốc Đống, chỉ cần Triệu Quốc Đống biết chừng mực, không quá phận. Ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống ở thị ủy càng ngày càng tăng, vậy bây giờ mình nên làm cái gì. Lý trí mách bảo Cao Chí Minh nên chú ý phối hợp làm tốt quan hệ với Triệu Quốc Đống. Hội nghị thường vụ thị ủy lần này đã tỏ rõ sự yếu thế trời sinh của Phó Thiên trong cuộc đối kháng với Triệu Quốc Đống, Tiêu Triều vốn là cánh tay đắc lực lại không đoàn kết nữa, thậm chí còn bỏ phiếu trắng thì có thể nói là một hành động không thể tưởng tượng được. Điều này đủ để chứng minh Phó Thiên thất bại trong cuộc quyết đấu này không phải là không có nguyên nhân, nếu không phải do mình tin tưởng quá mức vào sự tự tin của hắn thì chắc cũng sẽ cân nhắc vấn đề lập trường này một chút.

Không có được sự ủng hộ của Trần Anh Lộc thì Phó Thiên chẳng làm được gì cả. Đây là điều Cao Chí Minh đã nói với Phó Thiên, bất kể là căn cơ, quan hệ hay là thủ đoạn. Nghe nói Phó Thiên này trước kia là lãnh đạo của Triệu Quốc Đống, vậy mà giờ lại trở thành cấp dưới rồi.

Đi con đường nào?

Nan đề này khiến người ta phải phí nhiều tâm tư, tình cảm và lý trí cá nhân luôn xung đột, đây là căn nguyên của thống khổ và sung sướng.

Dư âm của cuộc hội nghị thường vụ thị ủy lần này giống như là một cơn sóng thần ẩn phục dưới đáy biển sâu, từ từ lan tỏa sức mạnh ra bốn phương tám hướng, nhìn bề ngoài thì không thấy động tĩnh gì mà chỉ có những người nằm sâu trong đó thì mới có thể cảm nhận biến hóa được.

Cảm nhận được biến hóa trong đó không phải chỉ có các thường vụ thị ủy mà ngay cả các nhóm cán bộ bình thường trong thị ủy, ủy ban nhân dân thị xã cũng đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhất là nhóm cán bộ bên ủy ban nhân dân thị xã, dường như đám lãnh đạo các quận, huyện khi lên tham gia họp thì đều trở nên ân cần nhiệt tình, mà hiệu suất công tác các hạng mục do ủy ban nhân dân thị xã bố trí như cũng lập tức tăng lên không ít. Chuyện này nếu chỉ có một hai việc thì không hiện ra rõ ràng, lãnh đạo các ban ngành cũng chưa chắc đã chú ý tới nhưng các nhân viên làm việc cụ thể thì lại có thể cảm nhận rõ ràng nhất.

Một con thuyền có lớn đến đâu mà liên tục bị những cơn sóng nhỏ đập vào thì phương hướng cũng sẽ lệch đi dù rất nhỏ, mà theo sự thay đổi thời gian và hành trình thì hậu quả và ảnh hưởng của việc này sẽ càng ngày càng rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment