Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Chương 36

Buổi chiều trôi qua cũng khá nhẹ nhàng, nếu môn thi là toán thì nó đâu có gì phải lo, sở trường mà. Cái nó lo là hắn kìa, việc đối diện với hắn cả ngày mà không nói với nhau câu nào nó cũng rất bức bối.
-          Đến bao giừ em mới chịu nói chuyện lại với tôi đây _ hắn nói
-          Việc cứ nhìn thấy em im lặng tôi rất khó chịu _ hắn lại nói
-          Ta cần có vài việc vần nói rõ _ hắn ngồi nói một mình
-          Nè, nghiêm túc xíu đi _ thầy Minh đứng trên lớp nói lớn
Hắn nhún vai nhìn thầy và cả lớp như muốn nói hắn vô tội vậy.
-          Nè Gia Bảo _ Linh hét lớn
-          Ờ, ra lâu chưa _ nó nói mà tay đang tìm cái gì trong balô
-          Mới nè, cái mặt còn đau không _ Linh nhìn nó xót xa
-          Phải hỏi là làm bài tốt không mới đúng chứ _ Thiện tiến lại gần
-          Ờ hơ, quên mất, làm bài tốt không _ Linh hỏi
-          Tốt nèk, hì _ nó đeo balô lên vai
-          Vậy về thôi, chắc ba Bảo đang đợi đó _ Thiện nói rồi đi trước
-          Tính vậy miết sao con quỷ _ Linh nói khi chỉ còn hai đứa nó
-          Sao _ nó giả vờ như không biết gì
-          Giả nai vừa thôi, mày tính sao với anh Đức _ Linh vừa đi vừa nói
-          Tinh gì giờ _ nó nói _ nếu không biết gì thì thôi vậy, dù sao chuyện đó chắc gia đình cũng đứng ra lên tiếng nên thôi kệ đi
-          Nhưng đó là người mày yêu đó, đáng lẽ anh Đức phải là của mà đó con ngốc _ Linh cú lên đầu nó một cái đau điếng
-          Tao cắn mày giờ _ nó trợn mắt trợn mũi nhìn Linh _ nếu là của nhau thì là của nhau thôi
-          Mày nói cái khỉ gì vậy _ Linh nhìn nó khó hiểu nhưng nó chỉ cười ngốc nghếch
-          Đi nhanh lên _ Thiện ở trước hối hai đứa nó
-          Từ từ, làm thấy ghê à _ Linh gắt
Nó phì cười rồi đi theo sau hai đứa kia. Ra tới cổng trường nó ngoái đầu nhìn lại, nó có cảm giác hắn đang nhìn nó. Đúng y choc, hắn đang đứng trên lầu nhìn xuống, tay cầm điều thuốc hút phì phò. Nó mỉm cười nhẹ nhưng rồi vội dập tắt nụ cười đó. Liếc mắt sang chỗ khác nó thấy Hồng đang đứng nhìn nó ở hành lang lầu bên.
-          Gì chứ _ nó nhìn Hồng đang đứng chống nạnh nhìn nó
-          Đi thôi, nhìn gì vậy _ Linh chạy lại kéo tay nó đi
-          À, ờ _ nó nói
Linh kéo nó ra chỗ Thiện đang đứng rồi tụi nó bá vai bá cổ nhau ra về. Trên đường về nhà tụi nó nói chuyện rộn ràng, cười nói to tiếng khiến ai đi qua cũng tưởng ba đứa nó mới trốn trại. Có một thằng bé tay cầm que kem cứ đứng nhìn tụi nó.
-          Nhìn gì mà dữ vậy thằng kia _ Thiện tới gần thằng bé nói
-          Hức…hức …oa ….oa….mẹ ơi _ thằng bé khóc lớn
-          Gì chứ, làm như mình em có mẹ vậy, anh cũng có mẹ ở nhà mà _ Thiện chống nạnh nhìn thằng bé
-          Gì chứ, bắt nạt trẻ con à _ Linh nói
-          Mẹ nó tới bây giờ _ nó nói
-          Oa,…mẹ ơi _ thằng bé khóc lớn hơn

-          Gì vậy, mấy đứa làm gì vậy _ mẹ thằng bé chạy lại bế nó lên
-          Ôi trời, con cô đòi đánh nhau với cháu đấy _ Thiện chống nạnh lên nói
-          Gì chứ…nói vậy mà nghe được à _ bà cô kia quát lớn
-          Xin lỗi cô, chỉ là hiểu lầm thôi ạ _ nó bước tới trước kéo Thiện lại nói
-          Ở nhà bố mẹ mấy đứa không dạy mấy đứa ra đường như thế nào à _ thấy bọn nó xuống nước bà cô kia lấn tới
-          Dạ không thưa cô _ nó đanh giọng lại nói
-          Hèn chi, đúng là…. _ bà cô nói
-          Không có mẹ thì ai dạy đây cô _ nó ngước lên nhìn bà cô
Bà cô như thấy mình sai rồi thì phải, nên đã bỏ đi. Thiện với Linh sững người khi nghe nó nói như vậy. Chơi với nhau dù chưa lâu nhưng đáng lẽ từng đó thời gian tụi kia phải hiểu nó như thế nào, phải chịu đựng những gì chứ. Vậy mà Thiện với Linh chẳng biết gì cả.
-          Rõ ràng thằng bé kia đòi đánh nhau với tớ mà _ Thiện nói để xua tan không khí này
-          Quá tệ, cậu thua một đứa con nít đấy _ nó nói rồi bỏ đi
-          Tớ nên coi lại quan hệ của chúng ta thì phải _ Linh chọc Thiện
-          Gì chứ _ Thiện chạy theo hai đứa kia _ thử gọi nó lại đi, tớ sẽ đánh thằng nó mà
-          Dẹp đi _ Linh nói
-          Đừng nhận người quen nha _ nó thêm vào
-          Gần về tới nhà rồi cậu đi xa ra xíu đi _ Linh nói
-          Gì chứ, hai người dám chê tớ à _ Thiện nói
-          Tớ sợ hàng xóm tớ nhìn thấy tớ đi với cậu lắm _ nó nói
-          Há há _ Linh cười châm chọc Thiện
KÍT….KÍT….RẦM RẦM RẦM
Tiếng động kinh hồn vang lên làm dập tắt tiếng cười vui nhộn của tụi nó. Tiếng động kinh hoàng đó thu hút sự chú ý của bọn nó. Một quả táo lăn xuống dốc nhà nó, đụng chúng trên nó nên dừng lại. Nó cúi xuống nhặt quả táo lên rồi đứng thẳng dậy nhìn lên dốc ngay trước cổng nhà nó. Có một vụ tai nạn ngay trước nhà nó, người đàn ông bị đụng trúng bị hất vang ra xa chiếc xe phải vài trăm mét. Bỗng nó vứt quả táo đi, hét lớn rồi chạy thục mạng đến chỗ người đàn ông đang nằm bất động ở đó. Thiện và Linh cũng chạy theo nó. Nó đứng đơ ra trước người đàn ông đang nằm đó. Người đàn ông kia bê bết máu, Linh hét lớn khi thấy máu bê bết. Thiện ôm Linh lại để che mắt Linh không cho Linh thấy cảnh đó.
-          Ba à… _ nó quỳ xuống bên cạnh người đó, người kia giật giật nhìn rất ghê
-          Gia Bảo…. _ ông nói nặng nhọc mỉm cười với nó
-          Hụ Hụ…_ ba nó ho sặc sụa ra máu
-          Đừng nói gì nữa ba, con đưa ba tới bệnh viện nha _ nó nắm chặt tay ba nó
-          Gia Bảo, …ba….xin lỗi…con nhiều lắm… _ ba nó cố rặn từng chữ.
-          Đừng nói gì nữa _ nó hốt hoảng khi thấy ba nó thở gấp _ gọi cấp cưu dùm Bảo đi _ nó quay lại nhìn Thiện _ nhanh lên đi mà
-          Nghe ba…má con chết là lỗi do ba…hụ hụ ….ba…là ba ép hai đứa…đi du học…là…là do ba _ ba nó khóc nhìn nó
-          Không phải do ba đâu, là tại con, tại con á _ nó khóc nhìn ba nó đau đớn
-          Cố gắng ngoan, ba đi xin lỗi má con đây _ ông cố gắng nói suôn sẻ một câu rồi tắt thở
-          Không, đừng mà ba….BA….ĐỪNG MÀ
Mọi ký ức chợt ùa về trong nó, cũng như vậy, má nó cũng đã mất nhưu vậy. Cái ngày đó chợt ùa về trong nó. Nó khóc thét lên đau đớn, mãi không chịu buông ba nó cho cơ quan chức năng giải quyết cho đến khi anh nó về. Nó ngồi bệt dưới đất nắm tay ba nó, không cho bất kỳ ai đụng vào.

-          Đừng như vậy mà Bảo _ anh nó ôm nó kéo ra khỏi ba để người xa thu dọn hiện trường
-          Đừng khóc nữa mà Bảo _ Linh an ủi nó
-          Cố lên _ Thiện xoa xoa tay nó
-          Má….má cũng vậy hai à _ nó vùi mình vào lòng anh nó
-          Anh xin lỗi _ anh nó cố gắng nén lòng lại để làm chỗ dựa cho nó nên anh đã không khóc, anh chỉ nhìn nó đau đớn
-          Người đàn ông này do say rượu nên đã đụng trúng ba cậu, chúng tôi sẽ đưa ông ta về cơ quan xét xử _ một chú công an tới nói với anh nó
-          Dạ _ anh nó đáp lại
Công an đã dẫn tên đó đi, nó ngồi bệt dưới đất nhìn theo dáng người đàn ông đó. Không căm ghét, không tức giận, không vui mừng, mắt nó như người vô hồn vậy. Không một chút biểu cảm sắc mặt.
-          Đứng dậy thôi _ anh nó đỡ nó đứng dậy _ đứng dậy vào nhà thôi
-          Đứng dậy đi Bảo _ Linh cũng đỡ nó đứng dậy
-          Ta về thay đồ rồi tới đây chứ _ Thiền kéo tay Linh lại nói
-          Vậy tụi em về trước rồi tí quay lại nha anh Cường _ nghĩ một hồi Linh quay lại nói với anh nó
-          Ừ, về cẩn thận _ anh nó vỗ vai hai đứa
-          Linh về, tí Linh quay lại nha _ Linh vuốt vuốt mặt nó
-          Đi thôi _ Thiện cầm tay Linh đi về
-          Ta đi thôi, em cần thay đồ, đồ em bẩn hết rồi _ anh dìu nó vào nhà.
Đèn từ trong nhà ra ngoài sân đều được bật sáng hết lên. Những người liệm xác được anh nó gọi tới an tang cho ba nó đã tới. Họ giúp đưa ba nó vào nhà, lau sạch sẽ rồi thay đồ cho ba nó. Nó ngồi ở cầu thang trên lầu nhìn họ thay đồ cho ba. Đồng phục nó dính đầy máu của ba, lúc nó ôm ba nó lên khi ba nó trút hơi thở cuối cùng. Nó chẳng khóc nữa, nó chỉ ngồi đó như người mất hồn nhìn mọi người. Họ đã thay đồ xong cho ba nó, cũng đã đặt ba nó nằm trên một chiếc giường màu trắng xong xuôi đâu vào đó rồi mà nó vẫn ngồi đó.
-          Tao tới muộn, có chút việc _ Vương chạy vào nói với anh nó
-          Ờ, tới là được rồi _ anh nó cũng buồn
-          Con bé đâu _ Vương hỏi
-          Trên lầu _ anh bật khóc _ làm sao nó chịu nổi chứ
-          Rồi sẽ qua mà _ Vương ôm bạn mình lại an ủi
-          Tội nghiệp con bé…hức _ anh khóc nức nở
Được một lúc thì Linh và Thiện tới. Thiện thì mặc một chiếc quần tây đen cùng chiếc áo sơ mi đen, Linh thì mặc một chiếc váy xuông chữ A màu đen trơn.
-          Bọn em mới tới _ Thiện chào Vương và anh nó
-          Hai đứa tới à, muộn rồi mà, ba má hai đứa sẽ lo lắm đó _ Vương nói
-          Em xin má em ở lại rồi _ Linh mỉm cười buồn bã
-          Tí anh Khánh tới đón em _ Thiện nói
-          Gia Bảo đâu anh _ Linh nhìn xung quanh tìm nó
-          Trên lầu á _ Cường buồn bã nhìn lên cầu thang nơi nó đang ngồi
-          Em lên với nó, cậu ở lại giúp mấy anh nha _ Linh nói

-          Ừ _ Thiện trả lời
Linh bước lên cầu thang dẫn tới chỗ nó đang ngồi. Nó còn chẳng thèm nhìn Linh lấy một cái. Nó cứ nhìn xuống cái xác ba nó đang nằm bất động dưới nhà.
-          Bảo à _ Linh ngồi xuống cạnh nó _ theo Linh vào phòng tắm rửa thay đồ đi
-          Ba Bảo đó Linh _ nó chỉ tay xuống cái xác
-          Bảo à _ Linh bật khóc khi thấy nó đau đớn như vậy
-          Đi tắm đi ha, theo Linh đi thay đồ nha _ Linh đỡ nó đứng dậy
-          Ba Bảo đó Linh, Bảo giới thiệu với Linh chưa ta _ nó nhìn Linh mỉm cười
Nụ cười tươi hơn bao giờ hết, nhưng con mắt nó không cười. Con mắt nó rất buồn, buồn vậy nhưng lại không khóc. Là vì nó đau quá nên không thể khóc nữa, khóc nhiều quá nên hết nước mắt rồi hay là nó đang cố tỏ ra mạnh mẽ nên không khóc. Nó sợ mọi người lo lắng cho nó nên nó không khóc hay sao?
-          Đừng như vậy mà _ Linh khóc nức nở quát lớn _ Bảo tỉnh táo lại đi, Linh xin Bảo á
Tiếng hét của Linh làm mọi người dưới nhà lo lắng chạy lên. Mọi người thấy Linh đang nắm chặt hai vai nó lắc lắc, nó thì như người mất hồn. Ai cũng đau xót khi thấy nó như vậy, họ thường nhìn thấy một Gia Bảo vui tươi chứ đâu phải một Gia Bảo thẩn thờ như vậy đâu. Anh nó tiến lại gần nó an ủi nó.
-          Nghe lời hai, tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà với ba nha _ anh nói
-          Ba kìa anh hai _ nó chỉ tay xuống cái xác nhìn anh nó
-          Ừ _ anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu _ anh biết mà
-          Ba nói tối nay ba sẽ nấu những món ngon đợi anh hai về á _ nó cười _ sáng ba nói nhỏ với em á, anh hai không biết đâu
-          Thôi đi _ anh nó nắm chặt vai nó lại quát _ em tỉnh táo lại đi Gia Bảo
-          Anh à _ Linh khóc kéo tay anh nó lại
-          Cường, bình tĩnh lại đi _ Vương kéo anh nó ra
-          Theo Linh đi Bảo _ Linh kéo nó vào phòng của nó
-          Đừng như vậy _ Vương nói
-          Tại tao, tất cả là tại tao….Á Á Á Á Á _ anh đá vào lan can hành lang hét lớn
-          Đừng vậy mà anh _ Thiện cản anh nó lại
Linh đã giúp nó tắm rửa sạch sẽ và thay đồ mới. Nó mặc một chiếc quần tây đen và một chiếc áo sơ mi đen cổ lá sen. Tóc tai được Linh cột gọn gàng, cao ráo. Linh dẫn nó xuống nhà, chỗ mọi người đang ngồi túm tụm lại nói chuyện. Nhìn nó như người mất hồn ai ai cũng đau lòng, anh em nó lại chẳng còn họ hàng thân thích nào.
-          Em mới tới _ Khánh nói khi bước vào , hắn theo sau nó
-          Hai đứa mới tới hả _ Cường nói
-          Gia Bảo _ Khánh nói _ con bé….
-          Tội nghiệp con bé _ Vương nhìn nó đang ngồi gần cái xác đầy đau đớn
-          Em ra đó thắp nén nhang cho bác _ Khánh nói
-          Em ổn không _ Khánh ngồi xuống cạnh nó
-          …. _ nó chẳng nói gì hết
-          Cố lên _ hắn xoa xoa vai nó _ rồi sẽ qua thôi
-          … _ nó ngước lên nhìn hắn _ ba em đó _ nó chỉ tay về cái xác
-          Anh biết, đừng như vậy nữa _ hắn ngồi xuống cạnh nó
-          Ba em mới về đó _ nó cười
Khánh không chịu nổi khi thấy nó như vậy nên đã đứng dậy ra chỗ đám kia đang ngồi.
-          Đừng nói gì hết _ anh ôm nó lại _ anh hiểu hết
-          Hức…. _ nó vùi mặt vào trong lòng hắn mà nấc nhẹ
Hắn ôm nó vào lòng âu yếm nó, hắn cố không khóc để nó thấy yên lòng.
Ngồi chơi được khá lâu Cường nhìn đồng hồ nhắc tụi kia ra về.

-          10 rưỡi rồi, mấy đứa về đi
-          Vậy em về trước _ Khánh đứng dậy nói
-          Ở lại với nó nha _ Thiện nắm tay Linh
-          Về cẩn thận _ Linh nói
-          Mày có về không _ anh nó hỏi Vương
-          Tao ở lại với mày _ Vương vỗ vai thằng bạn nói
-          Vậy bọn em về _ Khánh nói rồi ra về, theo sau là Thiện
-          Muộn rồi đó anh Đức _ Linh đặt tay lên vai Đức đang ngồi với nó
-          Anh ở lại chút nữa thôi _ hắn ngước lên nhìn Linh
-          Em ở lại với nó được rồi, về muộn quá không an toàn đâu anh _ Linh nói
-          Vậy nhờ em _ hắn hôn lên trán nó rồi đứng dậy chào anh nó ra về
Cả ngày hôm sau mọi người tới viếng ba nó nhiều hơn, có cả bạn bè lớp nó, giáo viên trường nó nữa. Ai cũng thấy đau lòng khi nó cứ đơ ra đau khổ như vậy.
-          Em ở đây hả _ thầy Minh hỏi Linh
-          Dạ _ Linh đáp
Thầy gật đầu rồi theo đoàn trường ra về. Sau buổi học Khánh và hắn cùng Thiện đến đám tang. Lúc đến hắn cầm theo hộp bánh Tiramisu vì hắn nghĩ nó sẽ không ăn gì.
-          Mấy đứa vào ăn đi, cả ngày chắc chưa ăn gì _ anh nó mới tụi kia mới tới
-          Woa, em đói lắm rồi _ Thiện nói
-          Ham ăn _ Linh đánh Thiện
-          Gì chứ, tớ lo cho cậu với Bảo nên thức ăn trưa tiêu hóa nhanh lắm _ Thiện biện minh
-          Eo… _ Linh liếc xéo Thiện
-          Bảo không ăn sao _ Khánh hỏi
-          Con bé ngồi đó từ tối qua tới giờ rồi, nói gì cũng không chịu _ anh nó nhìn nó nói
-          Để em gọi nó vào _ Linh đứng dậy ra chỗ nó
-          Bảo _ Linh kéo nó đứng dậy _ vào ăn chút gì đi
-          Bảo không đói _ nó mỉm cười nhìn Linh
-          Đừng có vậy mà, từ hôm qua tới giờ Bảo đã ăn uống gì đâu _ Linh nói
-          Bảo không đói _ nó nhắc lại
-          Bảo à _ Linh thất vọng nhìn nó
-          Em vào ăn đi _ hắn nói _ để anh
-          Trời ơi _ Linh thất vọng bỏ vào trong
-          Em không tính ăn gì sao _ hắn ngồi xuống cạnh nó
-          Em không đói _ nó nói nhưng không nhìn hắn
-          Ăn cái này không _ hắn đưa hộp Tiramisu ra trước mặt nó
-          Tiramisu _ nó nhìn hộp bánh
-          Đúng, Tiramisu đó _ hắn mỉm cười hiền hậu
-          Là Tiramisu _ nó nói mà hai hàng nước mắt tự nhiên rơi làm hắn bổi rối
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 37

Bình Luận (0)
Comment