Nghĩa trang liệt sĩ thành phố Đà Lạt.
“Bộ trưởng Ngụy, ông đã cầm điện thoại lâu như thế rồi, rốt cuộc là ông có gọi cho Hộ soái Lê không? Nếu như không gọi thì cất điện thoại đi!” Quốc vương Long quốc thấy Ngụy Nghiêm cứ luôn không muốn gọi cho Lê Vĩnh Thiên nên cũng không muốn miễn cưỡng ông ta.
“Quốc vương Long quốc, tôi gọi, tôi gọi, tôi lập tức gọi cho Hộ soái Lê để thể hiện thái độ vì nghĩa quên thân của tôi!” Ngụy Nghiêm biết con gái gặp tai họa, dù sao cũng không cứu được con không bằng tự mình xây dựng hình tượng một người vĩ đại vì nghĩa quên thân.
“Mau gọi đi! Gọi điện thoại xong là xong rồi. Sứ giả nước Lang Quốc phái đến đã đến Long Đô rồi, ta phải mau chóng về Long Đô để chuẩn bị tiếp nhận việc nước Lang Quốc đầu hàng.” Quốc vương Long Quốc nói.
Advertisement
“Vâng, bây giờ tôi sẽ gọi cho Hộ soái Lê ngay lập tức.” Tay Ngụy Nghiêm run lẩy bẩy, mở điện thoại.
Bây giờ ông ta đã vô lực hồi thiên, nếu như một mực che chở cho con gái, nhất định sẽ dẫn đến họa diệt thân!
Chuyện đến nước này, chỉ có thể từ bỏ con gái mà cứu lấy thân mình.
Advertisement
Đúng lúc Ngụy Nghiêm đang gọi cho Vĩnh Thiên, điện thoại ông ta lại vang lên.
Tiếng điện thoại vang lên đột nhiên thế này làm cho Ngụy Nghiêm vốn đã căng thẳng giật nảy mình.
Ông nhìn số gọi đến, thấy là con gái Ngụy Thái Phượng gọi đến.
Ngụy Nghiêm không thể cúp máy, chỉ có thể công khai mà nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?” Ngụy Nghiêm bày ra bộ mặt nghiêm túc, biết rõ còn hỏi.
“Bố, con muốn bố cầu xin Quốc vương Long Quốc, bố rốt cuộc đã giúp con cầu xin hay chưa?” Bên trong điện thoại truyền đến giọng gấp gáp của Ngụy Thái Phượng.
“Bố đã cầu xin Quốc vương Long Quốc rồi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vậy Quốc vương Long Quốc nói thế nào? Có phải Quốc vương nể tình con là con gái bố cho nên đồng ý giơ cao đánh khẽ?” Ngụy Thái Phượng lại gấp gáp hỏi tiếp.
Ngụy Nghiêm không nỡ nói cho con gái biết, Quốc vương Long Quốc công chính nghiêm minh, muốn dùng cực hình, sợ con gái biết sẽ suy sụp, không thể tiếp thu được kết quả này.
Ông không trả lời mà ngược lại lại nói: “Đưa điện thoại cho Hộ soái Lê đi, bố có chuyện muốn nói với cậu ta.”
Dù sao thì Quốc vương Long Quốc muốn ông ta gọi cho Lê Vĩnh Thiên để tỏ rõ thái độ, bây giờ trực tiếp dùng điện thoại của con gái để bày tỏ thái độ với Lê Vĩnh Thiên.
Ngụy Thái Phượng nghe giọng bố mình đầy tự tin, muốn trực tiếp nói chuyện với Lê Vĩnh Thiên, bà ta còn cho rằng thánh chỉ ân xá của Quốc vương đã đưa đến, lập tức đưa điện thoại cho Lê Vĩnh Thiên, bày ra vẻ đắc ý nói: “Hộ soái Lê, bố tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Lê Vĩnh Thiên nghe vậy hơi sững sờ, bình thường mình và Ngụy Nghiêm bất hòa, có gì đáng nói đâu, bây giờ Ngụy Nghiêm lại muốn nói chuyện với mình, lẽ nào ông ta đã thuyết phục được Quốc vương Long Quốc, Quốc vương thật sự muốn giơ cao đánh khẽ Ngụy Thái Phượng sao?
Sớm biết như thế này, đáng lẽ ban nãy nên tiền trảm hậu tấu, làm xong xuôi rồi mới báo cáo.
“Bố của bà tìm tôi làm gì? Giữa tôi với ông ta có gì để nói đâu chứ!” Lê Vĩnh Thiên vốn không muốn nói chuyện với Ngụy Nghiêm.
“Nhất định là thánh chỉ ân xá đã đưa tới nơi rồi, cậu nghe bố tôi nói không phải là biết rồi sao.” Ngụy Thái Phượng phách lối nói.
Người nhà họ Đỗ nghe Ngụy Thái Phượng nói thế đều cho rằng thánh chỉ đã ban đến rồi, người nào cũng bắt đầu phách lối.
“Hộ soái Lê, cậu thân là Hộ soái đứng đầu của Long Quốc, lẽ nào đến điện thoại của ông ngoại tôi cũng không dám nghe ư?” Đỗ Lượng đắc ý nói.
“Hộ soái Lê, cậu vẫn là nên nghe điện thoại của bố vợ tôi đi, có thể ông ấy muốn truyền lời thánh chỉ cho cậu đấy! Thánh chỉ của Quốc vương, lẽ nào cậu còn dám kháng chỉ không tiếp ư?” Đỗ Quang cũng thêm vào.
Bộ trưởng Ngụy nghe thấy những gì con gái, con rể và cháu trai mình nói với Lê Vĩnh Thiên trong điện thoại, mồ hôi đều túa ra, cái đám người này, chết đến nơi rồi vẫn còn phách lối như thế, lại còn cho rằng Quốc vương Long Quốc sẽ xá tội nữa!
Mà Lê Vĩnh Thiên thấy đám người họ Đỗ phách lối như thế, chỉ nói: “Nghe thì nghe, tôi không tin Quốc vương sẽ tha cho đám tội đồ các người!”
Anh đã quyết định cho dù Quốc vương hạ chỉ xá tội, anh cũng sẽ kháng chỉ, giết hết đám người này, vì dân trừ hại!
Vì thế, Lê Vĩnh Thiên nhận điện thoại từ tay Ngụy Thái Phượng, sau đó không vui vẻ gì nói: “Bộ trưởng Ngụy, có chuyện gì thì mau nói!”
“Hộ soái Lê, cái đứa con gái ngỗ nghịch, vô pháp vô thiên, phát điên phát rồ Ngụy Thái Phượng này lại dám khoét mắt của mẹ Hộ soái Lê, nay cái đứa con gái này là ra chuyện tày trời như thế, để vi thần lòng đau nhức óc, thẹn với Quốc vương, thẹn với người dân Long Quốc.” Ngụy Nghiêm đứng trước mặt Quốc vương và các vị đại thần lớn tiếng nói.
Lê Vĩnh Thiên nghe xong cũng sửng sốt hồi lâu, lão tặc Ngụy Nghiêm này, rốt cuộc đang muốn nói cái gì?
“Bộ trưởng Ngụy, ông có ý gì?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Nghịch nữ Ngụy Thái Phượng cùng người nhà họ Đỗ tội ác tày trời, thiên lý khó tha, vi thần cũng muốn có thể giống như Hộ soái Lê xử lý Chu Phi Dương, vì đại nghĩa quên thân! Mong Hộ soái Lê có thể giúp vi thân thanh lý môn hộ, tru diệt nhà họ Đỗ, thực hiện quốc pháp!” Ngụy Nghiêm hiên ngang lẫm liệt, lời lẽ đanh thép nói.
Tuy rằng ông vô cùng đau lòng, vô cùng hận Lê Vĩnh Thiên, nhưng trước mặt Quốc vương Long Quốc và các vị đại thần, ông chỉ có thể bày ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt mà thôi.
Lê Vĩnh Thiên nghe Ngụy Nghiêm nói xong, vô cùng ngạc nhiên. Theo lý mà nói, lão hồ ly Ngụy Nghiêm này không thể oai phong lẫm liệt như thế được!
Mà bây giờ ông ta lại nói ra những lời như thế này, chắc chắn là vì bị áp lực, không thể không nói!
Chắc chắn là Quốc vương Long Quốc cùng các vị đại thần đang ở đó, hơn nữa, chính Quốc vương yêu cầu xử tử con gái ông ta!
Ông ta biết ông ta không có cách nào để cứu con gái nữa rồi, vì thế thẳng thắn bày ra bộ dạng đại nghĩa quên thân để bảo vệ chính mình.
“Được, nếu như bộ trưởng Ngụy đã nói thế vậy thì tôi sẽ thay ông thanh lý môn hộ!” Lê Vĩnh Thiên nói.