“Ma đao của chúng tôi có tên là Hắc Long Thôn Nguyệt đao. Thanh đao này dài một mét rưỡi, rộng ba mươi cm, toàn thân thanh đao này đều là một màu đen.” Triệu Đình Vũ nói.
“Đao lớn như vậy thì có thể dùng được không?” Lại Nhị lại hỏi.
“Đương nhiên là có thể rồi. Chỉ cần có thể luyện thành công đao pháp mà chỉ Ma Đao môn chúng tôi mới có là được rồi.” Triệu Đình Vũ nói.
Advertisement
“Đao pháp mà chỉ mấy người mới có là đao pháp gì?” Lại Nhị lại tò mò hỏi.
“Đao pháp mà chỉ chúng tôi mới có được gọi là Càn Khôn Thất Đao.” Triệu Đình Vũ nói.
“Càn Khôn Thất Đao, chẳng phải chỉ có bảy chiêu thôi sao?” Lại Nhị hỏi.
Advertisement
“Đúng vậy, sao cô lại biết được thế? Chẳng lẽ cô từng nghe nói qua Càn Khôn Thất Đao rồi sao?” Triệu Đình Vũ tỏ ra có chút kinh ngạc hỏi.
“Chưa từng nghe nói qua, nhưng mà tôi đoán vậy. Dù sao từ cái tên cũng có thể thấy được. Càn Khôn Thất Đao, không phải là có tổng cộng bảy chiêu hay sao?” Lại Nhị nói.
“Không sai, cô thật thông minh, vậy mà cô cũng đoán ra được điều này.” Triệu Đình Vũ nói.
“Vậy anh đã học được Càn Khôn Thất Đao chưa?” Lại Nhị lại hỏi.
“Chưa, tôi mới chỉ học được chiêu đầu tiên của Càn Khôn Thất Đao mà thôi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh mới chỉ học được chiêu đầu tiên thôi sao? Thật là ít.”Lại Nhị nói.
“Càn Khôn Thất Đao này vô cùng có uy lực, cho nên để học được cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Đến bố của tôi cũng chỉ có thể học được hai chiêu đầu tiên của Càn Khôn Thất Đao mà thôi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Vậy anh còn nói đao pháp của mình rất kinh khủng. Anh cũng chỉ là kẻ mới nhập môn, vậy thì kinh khủng ở chỗ nào chứ?” Lại Nhị nói.
Diệp Hoài cũng cảm thấy rất tò mò về Ma Đao môn của Triệu Đình Vũ cùng với Hắc Long Thôn Nguyệt Đao, nhưng cô ấy vẫn không có xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ mà chỉ yên lặng ở một bên nghe.
“Vậy là cô không biết rồi, chỉ cần học được chiêu đầu tiên của Càn Khôn Thất Đao đã rất lợi hại. Hơn nữa, Ma Đao môn chúng tôi còn có rất nhiều đao pháp. Ngoại trừ Càn Khôn Thất Đao, tôi còn học được rất nhiều đao pháp khác của Ma Đao môn chúng thôi. Nếu chỉ là đối phó với những cao thủ bình thường thì cũng không cần phải dùng tới đao pháp Càn Khôn Thất Đao, chỉ cần dùng đao pháp khác của Ma Đao môn là có thể thừa sức đánh thắng.” Triệu Đình Vũ nói.
“Vậy hiện tại Hắc Long Thôn Nguyệt đao của anh đang ở đâu?” Lại Nhị lại hỏi.
“Lúc các cao thủ của điện Thiên Càng vây đánh Ma Đao môn chúng tôi, Ma Đao môn bị bại trận và bị tàn sát rất thảm hại tàn sát, Hắc Long Thôn Nguyệt đao đã bị người của điện Thiên Càng cướp đi.” Triệu Đình Vũ thương tâm nói.
“Thật đáng tiếc, thanh Hắc Long Thôn Nguyệt đao này, chỉ cần nghe tên đã cảm thấy rất trâu bò rồi. Nhưng mà lại bị rơi vào tay kẻ địch.” Lại Nhị cũng tiếc nuối nói.
“Đúng vậy! Trên đời này có rất nhiều những truyền thuyết kỳ là về việc đúc và lai lịch của thanh Hắc Long Thôn Nguyệt đao này. Cho dù có nói ba ngày ba đêm cũng không thể nào nói hết.” Triệu Đình Vũ nói.
“Có phải là thật hay không? Vậy anh cứ chậm rãi nói cho tôi nghe đi, tôi muốn nghe một chút.” Lại Nhị tò mò. Cô ấy muốn nghe câu chuyện về truyền thuyết tạo nên thanh ma đao này.
“Một lời khó nói hết! Tóm lại, đây là một thanh ma đao vô cùng thần kỳ. Nó có thể hấp mọi vật của đất trời rồi ngưng tụ thành rồng với uy lực vô cùng lớn. Tất cả các con thú mà nhìn thấy thì đều phải hoảng sợ bỏ chạy. Từ khi xuất hiện, thanh đao này đã từng mấy lần đổi chủ, giết vô số người. Về sau, tổ sư của Ma Đao môn chúng tôi mới đoạt được. Bởi vì, ám khi của thanh đao này quá nặng, lại là một vật không tốt cho nên tổ sư của chúng tôi mới không muốn nó lại tái xuất trên giang hồ mà bừa bãi gi3t chết người vô tội, vì thế ông ấy mới phong ấn nó trong thạch thất của môn phái mà chưa từng sử dụng qua. Bởi vì Ma Đao môn chúng tôi chưng từng sử dụng thanh đao này cho nên khi người của điện Thiên Càng tập kích, không ai có thể dùng thanh ma đao này để giết địch. Vì vậy, chúng tôi mới bị đẩy đến hoàn cảnh diệt môn.”
Triệu Đình Vũ đã kể tóm tắt cho Lại Nhị nghe một chút lai lịch của thanh Hắc Long Thôn Nguyệt đao.
“Thật sự là không thể tưởng tượng được, trên thế gian lại có thứ thần kỳ đến như vậy. Thanh đao này cũng thật là kinh khủng.” Lại Nhị cảm thán nói.
“Không có gì đáng phải ngạc nhiên đâu. Không phải Hộ soái Lê cũng có một thanh Kiếm Thần Tiểu Lâu Thính Vũ hay sao?” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh nói cũng đúng, thanh ma đao thần kỳ như vậy mà lại bị người của điện Thiên Càng cướp đi, thật sự là rất đáng tiếc. Nếu không, có thể để cho thanh Hắc Long Thôn Nguyệt đao này và Kiếm Thần Tiểu Lâu Thính Vũ so sánh xem rốt cuộc ai lợi hại hơn.” Lại Nhị đột nhiên nghĩ.
“Chuyện này, tôi không dám so sánh với Kiếm Thần Tiểu Lâu Thính Vũ của Hộ soái Lê đâu.” Triệu Đình Vũ nói.
“Chỉ là so sánh thôi mà, cũng không phải là chân chính đánh một trận sống còn. Nhưng mà, hiện tại nói mấy chuyện này cũng vô dụng. Dù sao, thanh ma đao đó cũng không ở trong tay anh.” Lại Nhị nói.
“Một ngày nào đó, tôi sẽ đoạt lại Hắc Long Thôn Nguyệt đao của Ma Đao môn chúng tôi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Đao phổ của Càn Khôn Thất Đao cũng bị người của điện Thiên Càng cướp đi sao?” Lại Nhị lại hỏi.
“Chuyện này thì không.” Triệu Đình Vũ nói.
“Vậy thì hiện tại đao phổ của Càn Khôn Thất Đao đang ở đâu?” Lại Nhị lại tò mò hỏi.
“Thời điểm người của điện Thiên Càng vây công Ma Đao môn, bố tôi đã giao đao phổ của Càn Khôn Thất Đao cho tôi để tôi mang theo đao phổ này mà chạy trốn.” Triệu Đình Vũ nói.