Sau khi Lê Vĩnh Thiên có được bản vẽ cấu trúc của nhà tù Vây Ma, anh lập tức triệu tập Phạm Cương, tướng chủ lực của sư đoàn dũng sĩ và cũng là trụ cột chính của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, để cùng nghiên cứu kế hoạch chi tiết giải cứu Hà Ngọc Vinh.
Bắc Cảnh Quân, quân Trung Nguyên, Thiết Kỵ Sư và Thiết Huyết Soái đều đang dốc hết sức để chuẩn bị trước cuộc chiến. Bởi vì hai giờ rạng sáng, một cuộc chiến toàn diện chống lại Sư Quốc sắp sửa bắt đầu khai chiến.
Tên lửa và bệ phóng tên lửa ở các căn cứ đều đã sẵn sàng, ngay khi trận chiến bắt đầu, tên lửa sẽ được sử dụng để tiêu diệt các căn cứ quân sự quan trọng của địch.
Advertisement
Xe tăng và xe bọc thép của từng sư đoàn cũng đã sẵn sàng xuất kích. Một khi trận chiến nổ ra, đầu tiên sẽ dùng hỏa lực để bao trùm quân địch.
Các máy bay chiến đấu trên sân bay cũng đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ cần khai chiến là chúng sẽ lập tức bay ra chiến trường và thực hiện các cuộc không kích.
Advertisement
…
Lúc này, ở nhà họ Ngụy.
Ngụy Nghiêm lại gọi hai đứa con trai của mình là Ngụy Nguyên Trác với Ngụy Nguyên Tùng vào mật thất.
“Bây giờ Long Quốc đang chuẩn bị bắt đầu khai chiến với Sư Quốc, đầu tiên Hộ Soái Lê Lê Vĩnh Thiên cũng đã nhận lệnh làm phạt sư đại nguyên soái và đang hướng về phía bắc. Thời cơ chúng ta muốn phát động một cuộc đảo chính rốt cục xuất hiện rồi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố, chuyện này không nên kéo dài, chúng ta hãy hành động vào đêm nay đi!” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Đúng vậy, hiện tại năm hộ soái chỉ huy lớn không còn ở Long Đô nữa, mà Long Cung cũng cực kỳ trống trải, đây là thời điểm tốt nhất để phát động một cuộc đảo chính!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Thời điểm bây giờ có vẻ thích hợp thật, nhưng xem ra vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp nhất.” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố, vậy thời điểm tốt nhất là khi nào?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Chờ đến khi Long Quốc của chúng ta chính thức khai chiến với Sư Quốc, đó mới là thời cơ tốt nhất”, Ngụy Nghiêm nói.
“Tại sao phải đợi đến thời điểm Long Quốc chính thức khai chiến với Sư Quốc?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Bởi vì một khi chiến tranh đã nổ ra, Lê Vĩnh Thiên sẽ không có thuật phân thân, hơn nữa anh ta không thể thoát được ra ngoài, lại càng không thể quay lại giải cứu.” Ngụy Nghiêm nói.
“Được, vậy chúng ta cứ từ từ mà đợi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Long Quốc sẽ khai chiến với Sư Quốc bất kỳ lúc nào. Con cũng phải chuẩn bị cho các cao thủ ở Điện Thiên Cang bất cứ lúc nào đấy.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vâng thưa bố, nuôi quân ngàn ngày cuối cùng cũng có ngày phải dùng tới, các cao thủ ở điện Thiên Cang, từ lâu đã muốn làm việc lớn cho chúng ta.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Con đi nói cho bọn họ biết, chỉ cần giúp nhà họ Ngụy chúng ta cướp được nước, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi với bọn họ.” Ngụy Nghiêm nói.
…
Ở phía bên kia Sư Quốc, lúc nhìn thấy quân đội của Long Quốc đang tập kết ở biên giới thì tất cả đều bắt đầu hoảng sợ.
Vị Tân quốc vương của Sư Quốc đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp trong đêm để thảo luận các biện pháp đối phó.
Tại cuộc họp, ý kiến của các lãnh đạo cấp cao của Sư Quốc rất khác nhau.
Một số người ủng hộ việc sử dụng Hà Ngọc Vinh để đổi lấy năm mươi nghìn tù binh chiến tranh, một số người ủng hộ việc cầu hòa cúi đầu nghe theo Long Quốc, và cũng có những người lại chủ trương chiến đấu với Long Quốc đến hơi thở cuối cùng.
Mỗi người đều phát biểu ý kiến riêng của mình, đánh võ mồm với nhau liên tục, tranh luận cực kỳ gay gắt đến mức suýt chút nữa là lao vào đấm nhau luôn.
Bởi vì Tân quốc vương của Sư quốc mới nhậm chức nên vẫn chưa có uy tín, quyền lực không tập trung trong tay ông ta nên căn bản không kiểm soát giải quyết dứt khoát hay đưa ra quyết định cuối cùng được.
Cuộc họp dù bàn bạc đến khuya, nhưng vẫn không có kết quả.
Thấm thoắt cũng đã đến hai giờ sáng.
Thời gian phát động một cuộc tổng tiến công vào Sư Quốc tới rồi!
Theo lệnh của Lê Vĩnh Thiên, các tên lửa đạn đạo của căn cứ thử nghiệm ở phía bắc bắt đầu phóng lên trời, bay tới các căn cứ quân sự trọng yếu khác nhau ở Sư Quốc.