Long Uy Chiến Thần

Chương 118



"Phải! Cả cục cảnh sát chẳng lẽ chỉ có mấy người này thôi sao? Tạo sao họ không huy động lực lượng đông một chút để tới cứu cô y tá ấy!" Nguyễ Tú Hằng cũng bức xúc vô cùng.

Đúng lúc này, một nữ cảnh sát mặc trang phục có biểu tượng của cục cảnh sát thành phố bỗng vội vã chạy tới từ phía sau hành lang.

Nữ cảnh sát này chính là Ánh Hạ, đội trưởng nổi tiếng của đội điều tra tội phạm thuộc cục cảnh sát thành phố Đà Lạt!

Chính cô là người đã đánh trọng thương và bắt giữa gã thủ lĩnh nhóm buôn người tên Trịnh Kiến Sang kia rồi đưa hắn đến bệnh viện để điều trị tối qua.


Ánh Hạ cũng có trách nhiệm trong việc trông coi Trịnh Kiến Sang ở bệnh viện, nhưng vì một vài sự cố khẩn cấp, cô đã rời hắn một lúc để đi ra ngoài giải quyết.

Tuy nhiên, khi vừa trở về đến đây, cô bất ngờ nghe thấy nhiều người la hét rằng một tù nhân đã tấn công cảnh sát và bắt một y tá trẻ làm con tin.

Vừa hay tin, Ánh Hạ đã ngay lập tức chạy về phía nơi xảy ra vụ việc.

Cô thực sự không ngờ rằng chỉ mới lơ là gã buôn người đi một chút mà hắn đã gây ra chuyện lớn như vậy!

Đi tới hành lang, Ánh Hạ thấy cả lối đi đã bị chặn lại bởi hàng tá người hiếu kỳ. Vốn là một người phụ nữ nóng tính, điều này khiến cô hết sức khó chịu.

"Đi mau, đi mau!! Tất cả những người không phận sự làm ơn tránh xa khỏi chỗ này giúp tôi, ở đây không có gì thú vị cho mọi người nhìn đâu!!" Ánh Hạ hét lên dữ dội.

Những lời cô đang nói lúc này gần giống như những gì Lê Uy Long vừa nói lúc nãy! Vì vậy, mọi người đều nghĩ rằng có ai đó đã lặp lại cùng một mánh khóe và muốn lừa họ nhường đường. Nhưng tất nhiên không có ai ngu ngốc mà để bị lừa hai lần với cùng một chiêu cả, nên họ cứ thản nhiên đứng trơ trơ ra đó, không thèm để ý đến lời của cô.

Ánh Hạ rất ngạc nhiên khi thấy những gì mình nói lại không có chút trọng lượng đối với những người thường dân này, cô bỗng chốc trở nên tức giận. Sao họ có thể kiêu ngạo đến như vậy? Họ định giả điếc sao? Không còn coi một cảnh sát trưởng như cô ra gì nữa ư?

"Tôi nói mà mọi người không chấp hành là sao hả, mau tránh ra!" Ánh Hạ một lần nữa tức giận hét lớn, sau đó dang hai tay đẩy mạnh đám đông ra hai bên.


"Cô làm gì đấy? Thích gây sự à?!" Một người đàn ông đang chăm chú quan sát sự việc với vẻ thích thú, thấy Ánh Hạ đột nhiên xô đẩy mình, ông ta liền giận dữ quát lớn.

Người này cũng cho rằng Ánh Hạ chỉ đang giả vờ là người của cục cảnh sát để chen chân vào chỗ tốt để xem, nên ông ta mới dám lớn tiếng quát nạt cô như vậy.

Ánh Hạ nghe vậy thì rất tức tối, lúc này cô đang gấp rút muốn cứu người, sự việc đã lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Vậy mà những người này vẫn ngang bướng không chịu tránh đường, họ đã không cứu được cô ý tá mà còn dám mắng mỏ và chống đối người thi hành công vụ.

Ánh Hạ không thể chịu đựng thêm được nữa, ngay lập tức giơ cao tay lên và tát thẳng vào mặt người đàn ông kia!

"Bốp------" Một cái tát đau điếng in hằn năm dấu ngón tay vào mặt ông ta!

"Mày.....!? Dám tát tao sao? Chán sống rồi à?!!" Ông ta đỏ bừng mặt và giận dữ đùng đùng, quát lớn. Rồi lập tức quay lại toan đánh trả Ánh Hạ.

Nhưng, khi vừa quay đầu lại, ông ta mới sững sờ nhận ra người đứng sau lưng là một nữ cảnh sát còn mặc nguyên bộ đồng phục! Ông ta trợn mắt kinh ngạc, và bắt đầu nhận ra mình vừa làm một chuyện ngu ngốc.

"Bốp!!"

Ánh Hạ bồi thêm cho người đàn ông hùng hổ kia một cái tát khác vào phía má còn lại trong khi ông ta vẫn còn đang choáng váng.


Khuôn mặt người đàn ông lập tức sưng đỏ lên, những giọt nước mắt bất bình trào ra, nhưng dĩ nhiên ông ta không dám đánh trả lại.

"Dám chống đối người thi hành công vụ, ông có biết như thế là tội gì không? Ông hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình đi!!" Ánh Hạ vẫn chưa hết tức giận. Đối với những người ngoan cố, nếu không dạy cho họ một bài học thì họ sẽ không bao giờ tỉnh ngộ ra.

Và nếu vẫn còn tiếp tục chậm trễ kéo dài thời gian như thế này, con tin có thể bị mất mạng ngay lập tức mà cô chẳng kịp trở tay!

Đám đông đang đứng xem nghe thấy tiếng cãi vã và đánh đập ở phía sau, tất cả họ đều tò mò quay lại nhìn. Họ bất ngờ trông thấy một nữ cảnh sát đang giận dữ phừng phừng đứng ở phía sau hành lang. Ai nấy đều đã ngầm hiểu ra vấn đề và sợ hãi đứng rẽ sang hai bên tạo thành một lối đi.

Ánh Hạ lúc này cũng không còn tâm trí chú ý đến những người này nữa, cô nhanh chóng bước qua lối đi.






Bình Luận (0)
Comment