“Không ngờ rằng người anh hùng của Long Quốc được ngàn người kính trọng năm xưa lại ngã xuống thành dáng vẻ này, thật sự khiến cho chúng tôi cảm thấy đặc biệt đau lòng, nếu như không phải có bằng chứng xác thực thì dù thế nào tôi cũng sẽ không tin đâu, một hộ soát đã từng đứng ở trên cao mà lại làm ra loại chuyện không bằng heo chó này.”
Người dẫn chương trình nam đầy vẻ đau lòng nhức óc nói.
“Đúng vậy, anh ta từng là thần tượng của những người trẻ tuổi chúng tôi, đặc biệt là những người con gái như chúng tôi đều mong ước có thể tìm được một người chồng xuất sắc đến như vậy, e rằng rất nhiều cô gái sẽ nghe thấy âm thanh vỡ nát của ước mơ khi nhìn thấy được tin tức này.” Người dẫn chương trình nữ cũng nói với vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Advertisement
“Được rồi, nói không có bằng chứng, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa bằng chứng ra, chúng ta hãy xem thánh chỉ mà Quốc vương Long Quốc đã thông báo cho cả thế giới.”
“Lê Vĩnh Thiên trong giai đoạn chỉ huy đã làm trái với thánh lệnh là người bất trung. Anh ta ám sát bố ruột là người bất hiếu, Long Quốc chúng tôi mãi mãi không chấp nhận những loại người bất trung bất hiếu như thế.” Người dẫn chương trình nam giơ thánh chỉ có con dấu của Quốc vương Long Quốc lên và lớn tiếng đọc.
Advertisement
“Mãi mãi không chấp nhận à, từ khi Long quốc được thành lập đến bây giờ thì có rất ít người có được loại thánh chỉ này đấy.” Người dẫn chương trình nữ nói với vẻ mặt cường điệu.
“Quả thật là vậy, chắc hẳn cho dù đây là lần đầu tiên Quốc vương Long Quốc đưa ra một thánh chỉ như vậy, đặc biệt còn đưa ra cho một hộ soái đã có những công lao hơn người, thế nhưng Quốc vương Long Quốc đã bị anh ta ép đến bước đường cùng không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.”
“Tôi nghĩ rằng chắc hẳn một người anh hùng lớn như anh ta sẽ không đến mức làm ra loại chuyện đê tiện và vô đạo đức này chứ, có phải là đã bị người khác hãm hại rồi hay không?”
Hai người dẫn chương trình nam và nữ bên xướng bên họa và đã hoàn toàn biến một buổi phát tin mới thành buổi tấu nói.
“Đúng vậy, khi tôi nhìn thấy thánh chỉ này cũng có cùng suy nghĩ với cô, tôi tin rằng những khán giả ở trước màn hình ti vi cũng sẽ như vậy, thế nhưng tôi cảm thấy rất tiếc khi phải nói với mọi người rằng chuyện này hoàn toàn là sự thật, nào, chúng ta hãy đưa bằng chứng thép lên đi.”
Ngay sau đó có một đoạn ghi hình hiện lên, Long Chấn Tiêu đang nằm ở trên giường với vẻ mặt trắng bệch ở trong đoạn ghi hình, Khương Hà Bằng ở một bên vừa khóc lóc vừa kể lể Lê Vĩnh Thiên đã đâm bị thương người bố ruột của mình bằng Tiểu Thính Vũ Lâu như thế nào.
Lê Vĩnh Thiên không khỏi cảm thấy vui mừng và yên tâm khi nhìn thấy Long Chấn Tiêu giả vờ ra dáng đến như vậy, xem ra Long Chấn Tiêu đã đoán được ý đồ của anh rồi.
“Tên Long Chấn Tiêu này đang có ý gì vậy, chẳng lẽ còn ngại Vĩnh Thiên chưa đủ phiền phức à, vậy mà lại dám đem loại chuyện này nói ra ở khắp nơi.” Lê Tuyết Tương cảm thấy vô cùng tức giận mà nói
Vốn dĩ bà ấy đã tha thứ cho Long Chấn Tiêu thế nhưng bà ấy lại không ngờ rằng Long Chấn Tiêu lại nói vụ việc này với tất cả các phóng viên chỉ vì Lê Vĩnh Thiên đã đâm ông ta một nhát, chẳng lẽ ngay cả lý lẽ cơ bản chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài cũng không hiểu được sao?
Vẻ mặt của Chu Ly Bình trở nên xám xịt ngay lập tức khi nhìn thấy tin tức này. Vốn dĩ cô ta còn nghĩ rằng sớm muộn gì thì Lê Vĩnh Thiên cũng sẽ trở về nhà họ Long với thân phận cậu chủ lớn của anh, cô ta không ngờ rằng anh lại dám đâm người bố ruột của mình bị thương!
Nếu như anh đã dám đâm bị thương cả người bố ruột của mình thì chắc chắn ông Tiêu cũng không dám chấp nhận anh rồi!
Lê Vĩnh Thiên không trở về nhà họ Long thì anh đã không còn giá trị nào để lợi dụng rồi!
“Ôi, Lê Vĩnh Thiên, cậu còn nghĩ rằng cậu là hộ soái nữa sao, ngay cả bố ruột của mình cũng dám giết, lòng dạ ác đến như vậy thì thật là tội nghiệp cho Nhược Mai đang đi theo cậu đấy.”
Vốn dĩ Chu Ly Bình đã rất có ý kiến với Lê Vĩnh Thiên, có điều vì thân phận cậu chủ nhà họ Long của anh nên bà ta không dám làm bậy. Bây giờ bà ta nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên lại dám đâm Long Chấn Tiêu bị thương nên chắc hẳn anh không thể giữ được thân phận cậu chủ nhà họ Long nữa, vì vậy bà ta căn bản không cần phải để ý đến mặt mũi của Lê Vĩnh Thiên nên những lời nói bây giờ của bà ta đều trở nên chói tai.
“Cô có thể bớt nói vài câu hay không, Vĩnh Thiên có chỗ nào không tốt chứ?” Chu Thiệu Huy nhìn thấy vẻ mặt của Chu Ly Bình thay đổi và muốn nói những lời gay gắt nào đó liền nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.
Kết quả ông không ngăn cản còn tốt, vừa ngăn cản thì Chu Ly Bình lại càng trở nên tức giận hơn: “Cậu ta tốt chỗ nào hả? Cậu ta chính là một đứa con vô tích sự, không biết trân trọng thân phận hộ soái tốt đẹp kia mà cứ để cho Quốc vương Long Quốc giáng chức, kết quả không biết đáp trả lại mà còn dám ra tay đánh chỗ dựa cuối cùng của cậu ta, bây giờ thậm chí cậu ta không còn là cậu chủ của nhà họ Long nữa thì chẳng phải Nhược Mai sẽ chịu khổ nếu đi theo cậu ta sao?”
“Mẹ à, cho dù anh ấy là hộ soái hay là một người hèn nhát vô dụng, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy thì con sẽ không hối hận, cho dù phải chịu khổ thì con cũng cảm thấy như ăn quả ngọt.” Chu Nhược Mai lớn tiếng nói và vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Lê Vĩnh Thiên với vẻ mặt dựa dẫm.
“Hai bố con các người đúng là đồ ngốc, thôi đi, tôi cũng không có tâm trạng quan tâm đến sống chết của các người, món gà với nhân sâm đâu, mau mang đến đây cho tôi.” Chu Ly Bình chống eo và lớn tiếng nói, bây giờ ở trong mắt bà ta thì chắc chắn Lê Vĩnh Thiên không thể giúp được gì cho nhà họ Chu nữa.
Tuy rằng hai con gà và một hộp nhân sâm đã sắp hết hạn không đáng giá cho lắm nhưng mà Chu Ly Bình không bao giờ mua bán thua lỗ, nếu không được đầu tư như mong muốn thì cô ta sẽ không đưa ra một chút tiền nào.
Những người có mặt ở nơi đó lại nhìn thấy Chu Ly Bình lật mặt còn nhanh hơn lật sách một lần nữa!
Lê Tịnh Vi cũng đã nghe nói về bộ mặt của Chu Ly Bình từ lâu, khi Lê Vĩnh Thiên còn ở nhà họ Chu cũng đã chịu đựng rất nhiều sự tức giận của bà ta.
Cô ấy nhấc hai con gà lên ngay lập tức và ném vào trước mặt Chu Ly Bình, cô ấy còn cố tình cởi sợi dây đang trói chân của con gà ra trong lúc ném đi.
Cô gái này cũng khá có cá tính, cô ấy cảm thấy cực kỳ khó chịu với loại người như Chu Ly Bình, vừa mới tặng quà cho người khác liền muốn đi về ngay lập tức, thật là quá mất mặt nên cô ấy mới có những hành động này.
Hai con gà vừa được cởi trói liền bắt đầu dùng sức chạy loạn, Chu Ly Bình nhào tới mà đi bắt lấy chúng ngay lập tức, những người còn lại đều nhìn vào bà ta với ánh mắt lạnh lùng.
Chu Ly Bình nhào tới bắt lấy đến mấy lần thế nhưng không chỉ không bắt được gà mà ngược lại còn bị con gà cào đến tóc tai bù xù.