"Sau khi các anh xử lý xong mấy cái xác ở đây, hãy tìm một nơi nào đó an toàn để đóng quân, và sáng mai dẫn toàn bộ sư đoàn tới tham dự lễ tưởng niệm của cha tôi." Lê Uy Long nói.
"Vâng!" Lưu Bảo Kim và Thiên Thành đồng thanh nói.
"Thiên Thành, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi lễ tưởng niệm chưa?" Lê Uy Long hỏi lại Thiên Thành.
"Ôi, anh không cần phải lo lắng về chuyện đó, dĩ nhiên là em đã chuẩn bị chu toàn rồi." Thiên Thành nói.
"Vậy thì tốt. Tối nay, chúng ta phải canh giữ cẩn thận đám người Trương gia cùng với Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và những người khác, để đảm bảo có thể đưa chúng đến mộ của cha tôi vào ngày mai để tạ lỗi!" Lê Uy Long nói.
"Soái tướng, anh đừng lo lắng, những người này đã nằm trong tay chúng ta, cho dù chúng có mọc cánh cũng không thể bay đi đâu được." Lưu Bảo Kim nói.
"Được rồi. Mà... Buổi lễ tưởng niệm ngày mai, hãy nhớ đừng gọi tôi là Soái tướng, giống như Thiên Thành, cứ gọi tôi là Vĩnh Thiên cũng được. Nhớ phải thông báo chuyện này với cả những người lính khác nữa. Bảo tất cả họ cứ gọi tên tôi là được!! Đừng quá khách sáo vào ngày mai!" Lê Uy Long lo lắng nói .
"Ơ, nhưng tại sao vậy?" Lưu Bảo Kim bối rối hỏi.
"Bởi vì tôi muốn mọi người không biết được danh tính thật của mình!" Lê Uy Long nói.
"Vâng, tôi hiểu rồi! Chúng tôi sẽ ghi nhớ." Lưu Bảo Kim nghiêm nghị nói.
Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi, Lê Uy Long ngồi vào xe của Ánh Hạ và kiểm tra thử nó một lúc, thấy rằng nó không bị hỏng.
Vì vậy, anh lái chiếc xe này về phía vợ mình và các cô gái.
“Lê Uy Long, anh cũng đang bị thương, hay là để tôi lái nó cho!?" Chu Nhược Mai nói.
"Không sao, vết thương nhỏ này không là gì với tôi. Mọi người lên xe đi!" Lê Uy Long mỉm cười nói.
Chu Nhược Mai nhìn anh tin cẩn, và sau đó tất cả những cô gái đều lần lượt lên xe.
Cuối cùng, Lê Uy Long đã đưa họ ra khỏi khu thung lũng Ngạc Na đáng sợ kia.
Sau khi rời Thung lũng Ngạc Na, các cô gái đều bồi hồi nhớ lại trải nghiệm về cuộc chiến lúc nãy, và họ cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, thật may mắn vì cuối cùng cơn ác mộng đó cũng đã kết thúc!
Họ chưa bao giờ phải trải qua một cuộc phiêu lưu nguy hiểm như vậy, chưa bao giờ thấy một trận chiến lớn đến thế và chưa bao giờ phải chứng kiến những cảnh tượng kinh dị bi thảm như vậy.
Những xác chết rải rác trên khắp khu đất trống giữa thung lũng, nhiều chỗ chất cao như núi, máu chảy lênh láng thành sông với mùi tanh nồng khủng khiếp! Đó thực sự là một trải nghiệm quá đỗi kinh hoàng!
Mặc dù Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đã từng thấy Lê Uy Long giết rất nhiều người trước đó, nhưng những cảnh đó không là gì so với cảnh tượng hãi hùng trong Thung lũng Ngạc Na tối nay!
"Đội trưởng Ánh Hạ, vết thương của cô đã ổn chưa?" Lê Uy Long hỏi trên con đường gồ ghề ra khỏi thung lũng.
"Ngoại trừ việc mất máu quá nhiều và một số vết thương phải khâu, thì cũng không có gì quá nghiêm trọng!", Ánh Hạ nói.
"Vậy à, nếu không có gì nghiêm trọng, tôi muốn mời cô đến tham dự lễ tưởng niệm cha tôi vào ngày mai. Cô có rảnh không?" Lê Uy Long hỏi.
Sự thể hiện của Ánh Hạ tối nay khiến anh rất ngưỡng mộ, vì vậy anh quyết định mời cô đến dự lễ tưởng niệm cha mình.
"Sao? Anh sẽ tổ chức một buổi lễ tưởng niệm cho cha mình ư?" Ánh Hạ ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy! Lúc nãy ở thung lũng Ngạc Na, chắc cô cũng đã nghe Hoàng Minh Yên, Trương Minh Trí và những kẻ khác nói rằng cha tôi đã phải chết như thế nào rồi đấy! Lúc đó, tôi vẫn đang chiến đấu ở phía tây, kẻ cả khi ông ấy chết, tôi cũng không thể ở bên đưa tiễn. Ông ấy đã chết một cách quá cô độc và đau đớn, vì vậy tôi muốn tổ chức một buổi tưởng niệm lớn cho ông ấy để linh hồn ông được an nghỉ." Lê Uy Long nói.
"Ra là vậy. Chuyện này tôi quả thực cũng đã nghe qua. Cha anh thực sự là một anh hùng, tôi rất ngưỡng mộ tinh thần quả cảm của ông ấy. Nhất định tôi sẽ đến buổi lễ ngày mai." Ánh Hạ nói.
"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn cô!" Lê Uy Long mỉm cười.
"Thế, anh có kế hoạch gì cho lễ tưởng niệm này chưa?" Ánh Hạ tò mò hỏi.
"Cô và tất cả mọi người sẽ biết vào ngày mai." Lê Uy Long đáp gọn lỏn. Anh không muốn tiết lộ quá nhiều vào lúc này.
Bỗng nhiên, Chu Nhược Mai nói: "Đội trưởng Ánh Hạ, nếu cô đã đồng ý đến tham dự lễ tưởng niệm này vào ngày mai, thì hay là cô hãy ở lại nhà tôi tối nay, như vậy thì chúng ta sẽ có thể đi cùng nhau luôn vào ngày mai."
"Ấy, như vậy không tiện đâu! Đó là nhà của vợ chồng cô mà!" Ánh Hạ có một chút xấu hổ nghĩ tới chuyện này. Cô không phải người thích làm phiền người khác.
"Không sao đâu mà! Nhà tôi có rất nhiều phòng trống, cô chỉ đến đó một đêm thôi. Cô đang bị thương thế này, sẽ rất bất tiện khi phải về nhà một mình!" Chu Nhược Mai nài nỉ.