Long Uy Chiến Thần

Chương 202



Lúc này, tại Lãnh sự quán Đông quốc…

Sau khi nhận lệnh khẩn từ Minh Hải, Mạc Tuấn ngay lập tức thêm phần tự tin cất tiếng nói với Tổng lãnh sự Đông quốc:

"Tôi sẽ cho các anh ba phút. Nếu các anh vẫn không giao Trương Minh Thành ra, chúng tôi sẽ xông vào và bắt giữ hắn!"

"Các anh dám sao?" Vị Tổng lãnh sự vẫn kiêu ngạo, không thèm để ý đến Mạc Tuấn.

"Bắt đầu tính thời gian!" Mạc Tuấn không muốn nhiều lời với gã Tổng lãnh sự liền bắt đầu nhìn vào đồng hồ rồi đếm.

Vị Tổng lãnh sự vẫn cho rằng Mạc Tuấn chỉ dọa dẫm kiểu giết gà dọa khỉ nên vẫn cao giọng nói: "Tôi muốn xem các anh có lá gan đó không? Các anh thực sự dám cho quân xông vào Lãnh sự quán Đông quốc hay sao?"


Mạc Tuấn không thèm trả lời những câu hỏi vớ vẩn của ông ta. Anh chỉ im lặng nhìn đồng hồ. Anh đã kìm nén cơn giận này quá lâu, bây giờ đã nhận được lệnh, chỉ cần chờ đến lúc, anh liền có thể lao vào.

Thời gian trôi qua từng giây...

Một phút sau, Tổng lãnh sự quán Đông quốc vẫn không hề có một động thái nào thể hiện mong muốn giao Trương Minh Thành, vì vậy Mạc Tuấn liền quay về phía sau và thét to:

"Tất cả chuẩn bị nghe theo mệnh lệnh! Sẵn sàng tiến vào Lãnh sự quán Đông quốc để bắt giữ Trương Minh Thành!"

"Tuân lệnh!" Tiếng hô vang đồng thanh vang lên phía sau Mạc Tuấn.

Vị Tổng Lãnh sự nhìn Mạc Tuấn nghi hoặc. Xem ra anh ta đang nói thật, không phải là lời dọa dẫm. Ông ta bắt đầu hoảng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh và cố đánh cược rằng đội quân của Mạc Tuấn nhất định không dám xông vào Lãnh sự quán Đông quốc.

Chẳng mấy chốc, một phút nữa trôi qua.

"Còn một phút nữa! Ông vẫn nhất định ngoan cố sao?" Mạc Tuấn hỏi.

"Dĩ nhiên là tôi vẫn không đồng ý! Nếu các anh dám, hãy thử xông vào xem!" Ông ta cho rằng nếu thỏa hiệp sẽ tự làm giảm sút uy tín của quốc gia tại Long quốc này nên tiếp tục ngoan cố.

Thời gian ba phút chưa đến, Mạc Tuấn không vội vàng và tiếp tục nhìn đồng hồ.

"Chuẩn bị nghe lệnh. Nếu những kẻ kia xông vào đây nghĩa là chúng tuyên bố sẽ xâm chiếm Đông quốc và nhiệm vụ của chúng ta là giết chết những kẻ đó!" Thấy tình hình có vẻ không tốt, vị Tổng Lãnh sự quán bắt đầu quay lại ra lệnh cho đám lính canh tại sảnh Lãnh sự quán.

"Tuân lệnh!" Đám lính của Đông quốc cũng sẵn sàng cho trận chiến.


Trong và ngoài sảnh tòa nhà, những thanh kiếm được rút ra lập tức.

Chỉ là trong thâm tâm, bọn họ không ngừng run rẩy khi phải đối mặt với một đội quân tinh nhuệ được trang bị vũ khí đầy đủ của Long quốc.

Mặc dù đây là Lãnh sự quán của họ, nhưng rốt cuộc, đó vẫn là một lãnh sự được xây dựng trên lãnh thổ của Long Quốc. Làm sao bọn họ có thể đủ sức chiến đấu chống lại quân đội của Long Quốc bằng sức mạnh ít ỏi của mình?

Trương Minh Thành đang theo dõi những động tĩnh bên dưới sảnh qua cửa sổ ở tầng trên của tòa nhà. Nhìn thấy đội quân tinh nhuệ phía sau Mạc Tuấn, người ông ta run lên vì sợ hãi.

"Mười, chín, tám, bảy ..." Mạc Tuấn bắt đầu đếm ngược.

Đội quân đã sẵn sàng cho trận chiến, và chỉ chờ lệnh của Mạc Tuấn.

Viên Tổng lãnh sự quán toát mồ hôi lạnh và bắt đầu bước lùi vào bên trong sảnh của tòa nhà.

"Ba, hai, một!"

Đến giây cuối cùng, Mạc Tuấn hét to ra lệnh: "Lính! Toàn bộ xông vào bên trong bắt sống kẻ phản bội Trương Minh Thành! Nếu bị chặn lại, hãy chiến đấu! Kẻ nào còn dám kháng cự, đều giết hết!"

Quân lệnh như sơn!

Những người lính tay cầm tiểu liên ngay lập tức xông vào Lãnh sự quán Đông quốc cùng Mạc Tuấn!

Đám bảo vệ Lãnh sự quán Đông quốc nhìn đội quân đang xông vào với khí thế mạnh mẽ như sóng cuộn liền vội vã ôm đầu bỏ chạy.


Thậm chí chúng còn nháo nhào giẫm đạp lên nhau tìm đường thoát thân nhanh hết mức có thể!

Một số kẻ không chạy được nhanh liền bị đội quân tinh nhuệ của Mạc Tuấn giẫm lên khi đang trên đà tràn vào bên trong tòa nhà.

Viên Tổng lãnh sự quán chạy tới cầu thang liền nhận thấy vô số binh sĩ trong đội quân của Mạc Tuấn đã xông vào đến giữa sảnh, mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi, lắp bắp không thành tiếng: "Các anh… các anh không thể lộn xộn như vậy được. Đây… đây là lãnh sự quán của Long Quốc chúng tôi!"

"Bốp!" Mạc Tuấn không thèm trả lời, vung ngay một cú đấm vào mặt hắn.

Vừa nãy thấy hắn ta kiêu căng ngạo mạn xúc phạm quân đội Long quốc, anh đã muốn cho hắn nếm đòn từ lâu. Bây giờ đã nhận được lệnh, anh chắc chắn sẽ không mềm lòng.

"Á!..."

Viên Tổng lãnh sự hét lên, răng bay ra khỏi miệng và rơi xuống nền gạch men màu trắng.






Bình Luận (0)
Comment