Long Uy Chiến Thần

Chương 299



Sau khi Lê Uy Long bế Chu Nhược Mai vào phòng của cô, Chu Nhược Mai vòng tay qua cổ anh và nói điều gì đó mà bình thường chắc chắn cô sẽ không nói.

Khuôn mặt của Lê Uy Long đỏ bừng khi nghe cô nói như vậy. Hỏng rồi, thuốc đã hoàn toàn phát tác rồi, phải làm gì bây giờ?

Mặc dù Chu Nhược Mai là vợ anh nhưng anh không muốn chiếm hữu cô khi cô không tỉnh táo. Từ trước đến nay, anh luôn không thích lợi dụng khi người khác khó khăn mà lấn tới, vợ chồng phải tôn trọng nhau. Nếu không, sau khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ tự trách mình.

Sau ba năm chung sống, cô chưa bao giờ để anh đụng vào, lần đầu tiên của cả hai phải diễn ra khi cả hai tỉnh táo, như vậy thì mới để lại kỷ niệm đẹp.

Chỉ là lúc này Lê Uy Long bất lực trước tình cảnh của Chu Nhược Mai, liệu anh có thể cam tâm nhìn cô chịu đựng đau khổ như thế không?


Lúc này anh có chút hối hận, đáng lẽ lúc trước anh nên đưa cô đến bệnh viện cùng với Nguyễn Tú Cẩm, để La Chí Tường đưa thuốc giải độc cho cô.

Tuy nhiên, bây giờ Chu Nhược Mai đã được đưa về nhà, thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, có thể đã quá muộn để đưa cô đến bệnh viện rồi.

Mặc dù Lê Uy Long không phải là bác sĩ, nhưng anh cũng đã nghe nói rằng nước lạnh có thể làm dịu đi và ít nhất là khiến người ta tỉnh táo.

Vì vậy, anh ôm Chu Nhược Mai vào phòng tắm và bật công tắc nước lạnh của bồn tắm.

Sau khi bồn tắm được đổ đầy nước, Lê Uy Long đặt Chu Nhược Mai đang bất tỉnh vào bồn tắm.

Chu Nhược Mai bị ngâm trong nước lạnh, đột nhiên rùng mình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Lê Uy Long nhìn thấy hai má Chu Nhược Mai đỏ bừng, cực kỳ quyến rũ, anh vội vàng nhìn sang bên cạnh, sợ mình không nhịn được, anh để cô trong phòng tắm mà đi ra ngoài đợi, để cô ngâm trong nước lạnh.

Ở nhà hàng Đại Thành.

Ngay khi mấy người Lê Uy Long rời đi, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy đã đến bên cạnh Phan Thiên.

“Cậu chủ Huy Thành, anh thế nào rồi?” Chu Lệ Ngọc hỏi.


Nhà họ Phan có thế lực và nổi trội hơn nhà họ Trần, chính vì ý đồ của cô ta đã khiến gương mặt Phan Thiên bị hủy hoại, cô ta không thể trốn tránh trách nhiệm về chuyện này, nếu để Phan Thiên trách tội thì sẽ rất phiền phức.

“Mặt tôi đau quá, mau lấy gương ra đây cho tôi soi, tôi muốn xem rốt cuộc vết thương nghiêm trọng đến mức độ nào!” Phan Thiên gầm lên.

“Cậu chủ Huy Thành, anh đừng soi gương nữa, anh mau đi bệnh viện để bác sĩ chữa trị.” Chu Lệ Ngọc nhìn thấy gương mặt Phan Thiên bị thương nặng như vậy, cũng không dám lấy gương cho hắn ta soi.

“Đừng nói nhảm! Mau mang gương ra đây!” Phan Thiên lại hét lên. Hắn ta chú ý nhất đến ngoại hình của mình, hắn ta sẽ không yên nếu không được soi gương.

“Được rồi.” Chu Lệ Ngọc không còn cách nào khác, lấy gương trang điểm từ trong túi xách ra, đưa cho Phan Thiên.

Phan Thiên lấy bàn tay dính máu mở gương ra xem, khi nhìn thấy người trong gương mặt bê bết máu, vết thương kinh hoàng như một con quái vật, hắn ta sốc đến mức ngã khuỵu xuống.

“Á á!" Phan Thiên kinh hãi hét lên, nói: “Người trong gương này là ai? Nói cho tôi biết, người trong gương không phải tôi đúng không!”

“Cậu chủ Huy Thành, người trong gương không phải anh, mà là quái vật, anh đừng hoảng sợ, có chúng tôi ở đây!” Trần An Huy để an ủi, đành làm theo ý của hắn ta.

“Anh nói dối! Mấy người nghĩ tôi là trẻ lên ba sao? Người trong gương là tôi. Tôi đã trở thành một con quái vật rồi, hu hu… tôi không muốn sống nữa!” Phan Thiên khóc ngay tại chỗ khi thấy mình trở nên xấu xí như vậy.


Trần An Huy đổ mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng là yêu cầu chính mình nói cho hắn ta biết người trong gương không phải là hắn ta, hiện tại nói theo ý của hắn ta mà hắn ta lại không tin.

“Sau này tôi phải gặp người khác như thế nào đây? Sau này cưới vợ như thế nào? Cho tôi chết đi!” Phan Thiên liên tục nói rằng mình muốn chết, nhưng hắn ta không có động tĩnh gì muốn chết, đây là biểu hiện điển hình cho việc tham sống sợ chết.

“Cậu chủ Huy Thành, anh là con trai trưởng triển vọng nhất của nhà họ Phan, cho dù anh có xấu xí thế nào cũng sẽ có vợ, cho nên anh không cần lo lắng.” Chu Lệ Ngọc an ủi.

“Đồ khốn! Nếu không phải là ý của cô, sao tôi lại có thể thành ra thế này? Các người đều đáng trách!” Phan Thiên gầm lên.

“Cậu chủ Huy Thành, chuyện này không thể hoàn toàn trách tôi được! Kế hoạch của tôi vốn dĩ không có kẽ hở gì. Là do anh tự mình nói quá nhiều. Trước khi thành công, anh đã nói hết bí mật ra. Nếu không, Lê Uy Long nhất định sẽ không biết chuyện này, Chu Nhược Mai giờ đã là người phụ nữ của anh rồi.” Chu Lệ Ngọc không muốn nhận oan nên thẳng thừng nói với Phan Thiên.

“Cô còn dám nói sao! Cô im đi! Làm sao tôi biết Nguyễn Tú Cẩm sẽ thực sự gọi Lê Uy Long!” Phan Thiên than vãn.






Bình Luận (0)
Comment