Long Uy Chiến Thần

Chương 361



Ông ta liền kinh ngạc, nhìn trân trối, quả nhiên bị đánh úp không kịp trở tay, triệt cả đường sống!

Cùng với ông ta, người đàn ông đeo kính cũng mắt chữ A mồm chữ O, chuyện này sao có thể?

Những người xung quanh vô cùng sửng sốt, nhìn thấy quân đỏ không còn khả năng đánh trả, cứ đi loạn xạ, bất thình lình, Chu Nhược Mai lấy quân mã chiếu tướng, tuyệt hết đường sống!

Ngay cả Lê Uy Long cũng ngạc nhiên. Khả năng đánh cờ của anh cũng rất cao siêu, nhưng anh không thể hiểu được cách bày binh bố trận của Chu Nhược Mai. Vừa rồi anh còn tưởng rằng Chu Nhược Mai nhất định sẽ thua, nhưng không ngờ rằng cô có thể đánh trả, ra đòn bất ngờ, một chiêu liền thắng!

Đây mới chính là thế đánh bất ngờ, giành thắng lợi trong gang tấc!


Ông ta không can tâm, chăm chú nhìn ván cờ, xem thử còn cách nào để cứu vãn tình thế. Thế cục như này, ông ta đã tính toán kỹ càng, cùng lắm chỉ có thể hòa mà thôi, nhưng chỉ với một nước đi bừa của cô gái này, tại sao lại có thế bị gi3t chết như vậy?

Sau khi quan sát một lúc lâu, ông ta nhận thấy mình thực sự đã bị chiếu tướng rồi, không còn chút cơ hội cứu vãn cục diện.

Những người vừa nãy mở miệng chế nhạo Chu Nhược Mai, lúc này chỉ biết cứng họng, không gian trở nên yên lặng.

“Số tiền này tôi có thể lấy đi rồi chứ!” Chu Nhược Mai hỏi.

“Cầm lấy đi!” Ông ta không còn cách nào khác, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn, ông ta không dám lật lọng, chỉ có thể nhận thua để Chu Nhược Mai đem tiền đánh cược đi.

Chu Nhược Mai thắng được tiền cũng chả hề tỏ ra vui vẻ gì, đối với cô mà nói, ba triệu này không đáng là gì cả.

Nhìn thấy Chu Nhược Mai thắng tiền, những người chơi thua lúc nãy lại cảm thấy vui sướng, giống như chính bản thân họ cũng là người thắng tiền, cảm thấy đã cơn tức trong lòng.

Lê Uy Long cũng rất vui, vì cuối cùng anh cũng đã chứng kiến được tài nghệ đánh cờ của Chu Nhược Mai.

“Chúng ta đánh thêm ván nữa đi!” Ông ta cảm thấy lúc nãy hoàn toàn là do Chu Nhược Mai ăn may, đi bừa mà thắng thôi. Nếu cô ta dám chơi thêm ván nữa, nhất định bản thân sẽ thắng, lấy lại số tiền vừa thua.

“Ông hứa sẽ không tức giận nôn ra máu, tôi mới dám tiếp tục chơi với ông.” Chu Nhược Mai thoáng thấy sắc mặt của ông ta có chút nhợt nhạt, lo lắng bi kịch ông ông ta bị làm cho tức ói máu trước đây lại tái diễn thêm một lần nữa, cho nên không dám đánh tiếp.

“Không sao, từng này tiền có thua cũng chẳng hề hấn gì.” Ông ta đáp.

“Vậy thì tôi sẽ chơi tiếp ván nữa với ông.” Chu Nhược Mai cũng lâu rồi không đánh cờ, bây giờ lại có hứng thú, trong lúc buồn chán, chơi với ông ta một lúc cũng chả sao.

“Tốt! Chúng ta chơi lớn một chút, ba triệu thì chán quá, tăng thêm ba triệu nữa, sáu triệu mỗi ván, thế nào?” Ông ta nói. Từ cách ăn mặc của Chu Nhược Mai, ông ta đoán định cô là người có tiền, không những muốn lấy lại số tiền thua lúc nãy mà còn muốn thắng thêm ba triệu nữa.

“Tôi thấy sáu triệu quá ít, không có thú vị, hay là thêm ít nữa?” Chu Nhược Mai nói.

“...” Ông ta sửng sốt một lúc, những tưởng ván cờ sáu triệu sẽ khiến Chu Nhược Mai không dám cá cược, nào ngờ người ta còn chê ít, quả đúng thật là người có tiền!

“Bao nhiêu tiền mới là con số hấp dẫn với cô đây?” Ông ta hỏi.

“Ba mươi triệu một ván cờ, ông thấy thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi. Hôm qua, sau khi đưa sáu triệu tiền mặt cho Tiết Vũ Đình thì hôm nay cô lại lấy ra tầm ba mươi triệu tiền mặt để phòng thân.

Nếu đã chơi thì phải chơi lớn một chút mới thú vị. Dù sao thì tiền của ông ta cũng từ lừa lọc người khác mà có, đánh thắng được số tiền đó, cũng chẳng có gì phải áy náy cả.


“...” Ông ta vã mồ hôi hột, không ngờ rằng Chu Nhược Mai lại chơi lớn như vậy. Từ ngày trong nghề đến nay, chưa từng đánh cược số tiền lớn như này.

Tuy nhiên, nghĩ đến Chu Nhược Mai không biết chơi cờ, lúc nãy chỉ là do ăn may mới thắng được, liền cắn răng quyết định liều mình một phen, nói rằng: “Được, nhưng có điều, ta sẽ xếp lại một thế cục mới!”

Gặp được cô gái vừa ngốc nghếch vừa nhiều tiền như này, tất nhiên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Ông ta cũng mang theo mười mấy triệu trong người, cộng với số tiền hôm nay thắng được, gom góp lại cũng đủ ba mươi triệu.

“Không thành vấn đề. Ông muốn xếp như nào thì tùy ông, tôi chẳng sợ.” Chu Nhược Mai nói.

“Tốt!” Ông ta xếp một thế cục hoàn toàn mới.





Bình Luận (0)
Comment