Long Uy Chiến Thần

Chương 556



“Sếp ơi, bây giờ sự việc đã đến nước này, em phải làm sao đây?” Cả người cục trưởng Sang đều run rẩy.

“Trước tiên, ông hãy nói cho tôi biết phó tổng chỉ huy Phạm gọi điện cho ông nói vấn đề chính là gì?” Lãnh đạo hỏi.

“Bảo tôi trong vòng ba ngày phải khôi phục chức vụ cho cô giáo Dung. Ba ngày sau, anh ta muốn thấy cô giáo Dung danh chính ngôn thuận đường đường chính chính trở về trường dạy học.” Cục trưởng Sang nói.

“Nói vậy, xem ra trong trường hợp này nó không phải là vấn đề lớn. Ông cứ làm theo là được.” Sếp trả lời.


“Vâng, vậy em phải ăn nói thế nào với bên lãnh đạo thành phố?” Cục trưởng Sang hỏi.

“Còn nói cái rắm gì! Lãnh đạo thành phố sắp tiêu đời rồi! Một lãnh đạo nhỏ nhoi ở thành phố Đà Lạt sao có thể so với hộ soái bảo vệ? Tôi đã phát hiện gã Lương Trọng đó có vấn đề từ lâu rồi, nếu như ông ta chọc phải cô giáo của hộ soái bảo vệ, không ai cứu nổi ông ta!”

“Còn nữa ông nói cô giáo Dung là cô giáo của hộ soái bảo vệ, chắc cô ấy rất ưu tú, còn bị đổ oan. Chuyện học sinh nữ nhảy lầu có liên quan gì tới Lương Trọng? Tại sao ông ta lại nhúng tay vào?” Lãnh đạo hỏi.

“Lương Tuấn Thịnh con trai ông ta là học sinh của cô giáo Dung, Lương Tuấn Thịnh là một cậu ấm ăn chơi chuyên làm xằng làm bậy ở trường. Em nghi ngờ rằng vụ việc học sinh nữ ở trường có liên quan với Lương Tuấn Thịnh, do đó Lương Trọng mới ra mặt và đổ lỗi cho cô giáo Dung.” Cục trưởng Sang nói.

“Chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao? Khỏi cần hỏi cũng biết là vậy rồi, nếu như không có liên quan thì Lương Trọng nhúng tay vào chuyện này làm gì?” Lãnh đạo đáp.

“Bây giờ phó tổng chỉ huy đoàn thanh tra đã bắt đầu nhúng tay vào điều tra việc này, nếu sự thật đúng như lời nói, vậy chẳng phải cha con Lương Trọng toi đời rồi sao?” Cục trưởng Sang dè dặt hỏi.

“Vớ vẩn, chuyện đó còn cần phải hỏi ư?” Lãnh đạo gay gắt trả lời.

“Chúng ta có cần báo tin này cho Lương Trọng không?” Cục trưởng Sang hỏi.

“Nếu ông muốn chết thì ông cứ bí mật báo tin cho ông ấy đi.” Lãnh đạo tức giận quát, cục trưởng Sang thật ngu ngốc, câu hỏi ngu xuẩn như vậy cũng hỏi được!


“Em, em hiểu rồi.” Cục trưởng Sang nơm nớp lo sợ nói.

“Ông nghe kỹ cho tôi, hôm cô giáo Lê quay lại trường học, ông phải nói trước cho tôi biết. Tôi sẽ tự mình đi chào đón cô ấy về trường!” Lãnh đạo nói.

Lê Hồng Ngọc là cô giáo của hộ soái bảo vệ, mặc dù ông ta không biết vị hộ soái bảo vệ kia là ai, nhưng tự mình đi chào đón cô giáo của hộ soái bảo vệ về trường, nếu cậu ta biết được nhất định sẽ có ấn tượng tốt với mình.

Vì thế ông ta nhất định phải tự mình chào đón cô giáo Dung về trường!

“Được, được, tôi biết rồi, em chắc chắn sẽ thông báo sớm cho sếp!” Cục trưởng Sang đã đưa ra quyết định, hôm cô giáo Dung quay lại trường, ông ta cũng tự mình đón tiếp.

Sếp ông đã đích thân đi rồi, người làm culi như ông sao có thể không đi?

Lúc này, ở nhà Lê Hồng Ngọc, mọi người đã ăn cơm xong.

“Bác sĩ Lưu à, tôi phát hiện tình trạng bệnh của tôi vẫn chưa cải thiện hẳn. Sau này mỗi ngày, cậu nhớ đến khám cho tôi nhé!” Bạch Liên lo lắng Lưu Bảo Thông thấy tình trạng của bà ta đã khỏi hoàn toàn, về sau sẽ không tới nữa, nên cô ta lại tìm lý do.

“Bác gái, đừng gọi con là bác sĩ Lưu nữa, như vậy khách sáo quá, cứ gọi con là Đại Thông được rồi. Mặc dù bác đã ổn hơn nhưng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bác.” Lưu Bảo Thông đáp.


Bạch Liên nghe Lưu Bảo Thông nói vậy, bà ta không thể ngậm được miệng cười: “Sau này rảnh rỗi cứ tới nhà bác chơi thường xuyên.”

“Dạ, vậy con không làm phiền bác nữa, con về trước ạ.” Lưu Bảo Thông cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, vì thế bắt đầu chào tạm biệt.

“Về gấp thế? Con không ở chơi thêm một lát à?” Bạch Liên có chút không nỡ để Lưu Bảo Thông rời đi.

“Con vẫn còn việc phải giải quyết, nên không ngồi lâu được, lần sau đi ạ.” Lưu Bảo Thông trả lời.

“Thôi được rồi, Dung ơi, con tiễn bác sĩ Lưu xuống lầu nhé.” Bạch Liên nghe Lưu Bảo Thông nói có việc bận, bà không ép giữ anh ấy ở lại nữa và bảo con gái tiễn Lưu Bảo Thông xuống lầu, để tạo cơ hội cho hai người trẻ có nhiều thời gian ở riêng với nhau hơn.






Bình Luận (0)
Comment