Long Uy Chiến Thần

Chương 594



Hà Ngọc Lan đi từ sau lưng tới đám người của Phó Dũng Tôn, nhưng cô ấy cũng không vội vã ra tay mà bình tĩnh đứng sau.

Vừa rồi cô ấy vẫn luôn quan sát tình huống bên Chu Nhược Mai, từ lúc Phó Dũng Tôn ngồi xuống bên cạnh Chu Nhược Mai là cô ấy đã thấy.

Nhưng cô ấy không muốn ra tay nhanh như thế. Mà muốn cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chân chính ý thức được nguy hiểm, khó mà thoát thân, mình mới đi giúp các cô giải quyết.

Bởi vì cô ấy cảm thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chính là đồng đội heo đã gây họa, để các cô chịu chút thiệt thòi, cảm nhận một chút tuyệt vọng, sau đó tự mình ra tay cứu các cô.


Không thì bọn họ cứ phụ trách gây chuyện, mình phụ trách giải quyết, sẽ làm hư bọn họ, mãi mãi cũng dạy không ngoan được.

Bản thân mình nhận lệnh bảo vệ sự an toàn cho bọn họ, chỉ cần không xuất hiện nguy hiểm tính mạng, không bị đàn ông chiếm hời, sẽ không coi là không hoàn thành công việc.

Hiện tại Lê Uy Long và Thiên Thành lại không ở đây, không thể quá nuông chiều các cô!

Hà Ngọc Lan có ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường. Bởi vì cô ấy là phụ nữ, phụ nữ đều sẽ có chút suy nghĩ ích kỷ, không rộng lượng giống đàn ông.

Bởi vậy, hiện tại Hà Ngọc Lan đứng ở sau lưng đám người Phó Dũng Tôn cũng không vội vã ra tay. Dù sao Chu Nhược Mai cũng là vợ hộ soái, cô ấy cũng không dám quá bất cẩn, cho nên đi tới trước. Chỉ cần đứng ở sau lưng đám người này, một khi Chu Nhược Mai gặp nguy hiểm, mình có thể lập tức ra tay cứu giúp.

"Muốn chúng tôi uống rượu với anh, anh đừng có mơ! Mau tránh ra, không thì tôi sẽ gọi điện thoại cho bảo vệ!" Chu Nhược Mai nói.

"Cô đánh người mà cô còn lươn lẹo à? Coi như cô gọi bảo vệ đến, tôi cũng không sợ!" Phó Dũng Tôn nói.

"Nếu như anh không đến trêu chọc tôi, còn nhất định phải lôi kéo tôi đi nhảy múa, anh bị đánh cũng là đáng đời!" Chu Nhược Mai nói xong đã lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho bảo vệ.


"Lẽ nào lại như vậy! Thật sự dám gọi điện thoại cho bảo vệ à!" Phó Dũng Tôn nhìn thấy Chu Nhược Mai thật sự lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho bảo vệ, gã ta lập tức bắt được cổ tay của cô, cướp lấy điện thoại di động trong tay cô.

"Mau buông tôi ra! Trả điện thoại di động lại cho tôi!" Chu Nhược Mai bị nắm cổ tay đến nỗi đau rát, cô hô lớn.

"Muốn lấy lại điện thoại, phải ngoan ngoãn đi uống rượu với tôi. Chỉ cần phục vụ tôi thoải mái, tất nhiên tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô!" Phó Dũng Tôn vẫn nắm lấy cổ tay của Chu Nhược Mai không thả.

Nguyễn Tú Cẩm thấy tình huống này đã bị dọa sợ. Xem ra lần này thật sự không cách nào thoát thân!

"Mau thả bạn thân của tôi ra, không thì tôi sẽ liều mạng với các người!" Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Chu Nhược Mai bị bắt, đương nhiên cô ấy không thể khoanh tay đứng nhìn mà hung hăng cảnh cáo nói.

"Liều mạng ư? Một cô gái yếu đuối như cô làm sao liều mạng với chúng tôi được? Cô nên hiểu rõ bản thân mình một chút đi." Phó Dũng Tôn khinh thường nói.

Những cấp dưới kia cũng rối rít cười to nói:

"Ha ha, cô đến để tấu hài sao? Thật sự không biết tự lượng sức mình!"

"Tôi hỏi cô này, cô lấy gì để liều mạng với chúng tôi đây? Cô định dùng cặp “hung khí” kia của mình à?"


"Người đẹp, chúng ta có thể liều mạng trên giường một phen, há há..."

"Ha ha... Đúng, đọ sức trên giường với cô, đoán chừng tôi không kiên trì được mười phút là tôi sẽ thua trận rồi."

"Mười phút, cậu không thấy bản thân chướng mắt à? Người đẹp cỡ này, ba phút thôi là tôi phải tước vũ khí đầu hàng!"

Nguyễn Tú Cẩm nghe mấy tên lưu manh nói năng ô uế này làm tức giận cực kỳ. Nhưng bây giờ bị vây ở quán bar, cô ấy chưa quen cuộc sống nơi đây, đưa mắt nhìn ai cũng không quen, cô ấy cũng không thể nào bắt bọn họ lại.






Bình Luận (0)
Comment