Long Uy Chiến Thần

Chương 616



Lê Uy Long thấy tình huống như vậy cũng vô cùng sợ hãi. Chu Nhược Mai liều mạng ngăn cản như vậy thật sự rất nguy hiểm, chẳng khác gì châu chấu đá xe, chắc chắn cô sẽ bị Hà Ngọc Lan đụng bay!

Lê Uy Long đứng xa xa phía ngoài sân bóng, muốn chạy qua cứu Chu Nhược Mai cũng không còn kịp nữa.

Nguyễn Tú Cẩm thấy như vậy cũng bị dọa cho xanh mặt, không ngờ Chu Nhược Mai lại liều mạng đến vậy.

Nhưng ngay khi Hà Ngọc Lan sắp đụng phải Chu Nhược Mai, cơ thể cô ấy lại xoay một vòng hai trăm bảy mươi độ, hoàn mỹ tránh khỏi Chu Nhược Mai, sau đó chạy về phía bên trái đến dưới rổ, dùng một tay nâng bóng lên cao rồi úp rổ.

Hà Ngọc Lan chẳng những có thể tránh được va chạm mà còn có thể ném bóng trúng rổ. Pha dẫn bóng này quả thật quá khó, nhưng cô ấy vẫn làm được.

Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai đều sững sờ trước màn biểu diễn tuyệt vời của Hà Ngọc Lan.

Lúc này, Hà Ngọc Lan và Chu Nhược Mai đều hạ xuống đất một cách an toàn.

Lê Uy Long và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Chu Nhược Mai không có việc gì, cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.


Chu Nhược Mai lại bị Hà Ngọc Lan vượt mặt một lần nữa, đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì mỗi một lần dẫn bóng của Hà Ngọc Lan đều nhắm vào cô, chọn cô làm điểm đột phá!

Nhưng mà Chu Nhược Mai cũng biết rằng thực lực của Hà Ngọc Lan mạnh hơn mình rất nhiều. Người ta chỉ dùng một tay, hơn nữa còn là một chọi hai mà vẫn có thể thành thạo điêu luyện đến thế. Cắt bóng, ném rổ, xoay tròn giữa không trung gì đó đều dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần là người biết chơi bóng đều có thể nhìn ra thực lực của đối phương, Chu Nhược Mai đã từng là cầu thủ trong đội bóng của trường, tất nhiên cô cũng có thể nhận ra, chẳng qua cô không muốn nhận thua mà thôi.

“Cô đừng chơi đùa nhẹ nhàng như thế được không? Có thể khiêm tốn một chút đi được không?” Chu Nhược Mai nói.

“Biết sao được, tôi cũng muốn khiêm tốn lắm, nhưng mà năng lực đâu có cho phép!” Hà Ngọc Lan tỏ vẻ vô tội nói.

“Cô đừng có kiêu ngạo quá, bây giờ tỷ số mới là bốn đều, điểm số hai bên như nhau, chưa biết hươu chết vào tay ai.” Chu Nhược Mai nói.

“Vậy thì nhanh giao bóng đi.” Hà Ngọc Lan cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ muốn nói chuyện bằng thực lực, như vậy mới có sức thuyết phục nhất.

Chu Nhược Mai nhặt bóng lên, ném sang cho Nguyễn Tú Cẩm rồi nói: “Tú Hằng! Cậu phát bóng đi, để tớ đi cản cô ta.”

“Được!” Nguyễn Tú Cẩm đã có bóng ma tâm lý, mong bóng cứ ở trong tay Chu Nhược Mai chứ đừng vào tay Hà Ngọc Lan, thế là Nguyễn Tú Cẩm bèn phát bóng cho Chu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai lấy được bóng lập tức vượt lên.

Hà Ngọc Lan cố ý để Chu Nhược Mai vượt qua mặt mình, sau đó đuổi theo từ phía sau.

Chu Nhược Mai vượt mặt Hà Ngọc Lan, trong lòng âm thầm mừng rỡ, lập tức chạy ba bước ném bóng, thành bại chỉ còn cách một bước!

Nhưng mà khi cô vừa vung tay, Hà Ngọc Lan lập tức nhảy vọt lên từ phía sau, một tay chắn bóng!

Rốt cuộc Chu Nhược Mai cũng bị hành hạ đến mức có bóng ma tâm lý, cô thật sự không ngờ là Hà Ngọc Lan có thể đuổi kịp như vậy, hơn nữa còn cướp được bóng!

Hà Ngọc Lan cũng không muốn đùa giỡn chơi trò mèo vờn chuột với các cô, cô ấy lập tức chạy đến góc ném bóng ba điểm sau đó bắt đầu tấn công, Hà Ngọc Lan muốn đánh nhanh thắng nhanh.


Nguyễn Tú Cẩm xông tới phòng thủ, Hà Ngọc Lan dẫn bóng vượt qua, nhanh chóng bỏ xa Nguyễn Tú Cẩm.

Chu Nhược Mai vội vàng vào phòng ngự phía sau, Hà Ngọc Lan dẫn bóng xoay người một cái, lại dẫn bóng qua lưng cô.

Lúc này Hà Ngọc Lan chỉ còn một mình một cõi, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm không thể đuổi kịp được nữa, chỉ có thể cầu mong là cô ấy lỡ tay thất bại.

Nhưng mà Hà Ngọc Lan đã tiếp cận gần rổ, sao có thể lỡ tay thất bại được? Cô ấy nhảy bật lên, bám vào rổ rồi úp bóng vào!

Bóng - vào - rồi!

Điểm số cuối cùng là 5 : 4 nghiêng về phía Hà Ngọc Lan, Hà Ngọc Lan hoàn toàn xoay ngược tình hình trận đấu, hoàn thành chiến thắng như hứa hẹn.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đã sững sờ ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Các cô bị ăn hành đến mức phải tự nghi ngờ bản thân, dù sao mình cũng đã từng là nhân vật hô mưa gọi gió trong đội bóng rổ trường, vậy mà giờ đây lại không thể chịu nổi một đòn của Hà Ngọc Lan! Hơn nữa chẳng những Hà Ngọc Lan lấy một chọi hai, mà từ đầu đến cuối chỉ dùng một tay!

Nếu để Hà Ngọc Lan dùng cả hai tay, rốt cuộc sẽ còn kinh khủng đến mức nào đây?

Lần này Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm thua nhưng thật lòng bội phục Hà Ngọc Lan, chẳng những không tức giận mà còn cảm thấy rất kính nể cô ấy.

“Chị Ngọc Vinh! Xin hãy nhận em làm đồ đệ đi!” Nguyễn Tú Cẩm lập tức muốn bái Hà Ngọc Lan làm thầy để học tập bản lĩnh của cô ấy.

Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Cẩm muốn bái Hà Ngọc Lan làm thầy, khó chịu liếc cô ấy một cái, đúng là không kiên trì chút nào, ai mới là người cùng đội với cô ấy chứ? Mới đó mà đã nhanh chóng đầu quân cho kẻ địch rồi!

“Tốc độ, sức mạnh, sức bền và độ dẻo dai của cô như vậy thì thôi không học nổi đâu, cô tiếp tục viết sách của cô đi. Tôi chỉ hỏi cô, có phải đánh một trận bóng rổ còn thoải mái hơn ngồi đến quán bar nhiều không?” Hà Ngọc Lan hỏi.

“Đúng vậy! Sau này nếu lúc nào không có linh cảm viết sách, tôi sẽ đi chơi bóng rổ, không tới quán bar nữa.” Nguyễn Tú Cẩm nói.

“Như vậy là đúng rồi, dù sao đến quán bar hay chơi thể thao đều nhằm mục đích làm tinh thần thoải mái, chơi bóng rổ một lát là được rồi, chẳng những có thể vui vẻ mà còn có thể rèn luyện thân thể, cớ gì mà không chơi?” Hà Ngọc Lan nói.


Lúc này Lê Uy Long cũng đi vào sân bóng và nói: “Được rồi! Bây giờ các em cũng biết chiến hữu của anh tài giỏi thế nào rồi chứ? Anh đã bảo rồi, các em không chơi lại Hà Ngọc Lan đâu, dù sao cô ấy cũng sẽ là người giành được thắng lợi cuối cùng mà các em không tin.”

“Đúng là mồm quạ đen, nếu không phải do anh mở miệng đón mò, bọn em sẽ thua sao?” Chu Nhược Mai nghe xong lời của Lê Uy Long, thấy anh chẳng những không an ủi mình mà còn bênh vực Hà Ngọc Lan, cô lập tức nổi giận, đổ hết trách nhiệm thua trận bóng lên cái mồm quạ đen của Lê Uy Long.

Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai tức giận như vậy, lập tức im miệng không dám nói bậy nữa.

Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm nói: “Lê Uy Long! Tối qua Hà Ngọc Lan nói cô ấy chỉ cần vài phút là có thể đè bẹp anh, có thật vậy không?”

Lê Uy Long đứng hình, đương nhiên sẽ không thừa nhận: “Đùa kiểu gì vậy! Tôi mà bị cô ấy đè bẹp à?”

“Có bị đè bẹp hay không, anh cứ chơi với cô ấy một trận là biết ngay thôi mà?” Nguyễn Tú Cẩm nói.

Chu Nhược Mai còn đang giận Lê Uy Long, cũng muốn xem cảnh tượng anh bị Hà Ngọc Lan cho ăn hành nên vội vàng góp lời: “Đúng rồi! Anh đấu một trận với Ngọc Vinh đi, xem ai hơn ai!”

“Không được! Một người đàn ông tốt sẽ không so đấu với phụ nữ, anh không chơi bóng với con gái.” Lê Uy Long quả quyết từ chối. Mình đường đường là một hộ soái bảo vệ mà chơi bóng rổ với một nữ cấp dưới thì còn ra thể thống gì nữa? Nếu thật sự bị thua thì chẳng phải rất mất mặt sao?

“Anh cần phải chơi với cô ấy một trận, em muốn thấy dáng vẻ anh bị cô ấy đè bẹp!” Chu Nhược Mai nói như ra lệnh.

Bởi vì Lê Uy Long chọc giận cô, Hà Ngọc Lan lại quá hung hăng kiêu ngạo, cho nên dù ai thắng ai, cô đều sẽ rất hả giận, cho nên cô nhất định phải giật dây cho Lê Uy Long đấu với Hà Ngọc Lan, hai hổ đấu nhau, không biết chiến thắng sẽ về tay ai đây?






Bình Luận (0)
Comment