Long Uy Chiến Thần

Chương 693

Nhà họ Chu.

Lúc này, người nhà họ Chu đã quay về nhà, ai ai cũng ủ rũ chán chường.

Vì không được Chu Nhược Mai tha thứ nên mọi người bắt đầu chỉ trích Chu Nhược Mai.

Lúc này, Chu Hòa nói: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu hà tất phải làm thế? Nếu trước đây mọi người không chua ngoa cay nhiệt như vậy mà đối tốt với Nhược Mai và Lê Uy Long một chút thì có thể rơi vào bước đường hôm nay à?”

Bà cụ Chu nghe Chu Hòa nói thế thì lập tức nổi giận: “Chu Hòa, con có ý gì? Bây giờ con thấy chúng ta ăn quả đắng nên con rất vui có phải không?”

“Bọn mẹ có gì sai chứ? Nếu Lê Uy Long không che giấu thân phận, nói với mọi người nó là tướng năm sao từ sớm thì mọi người sẽ đối xử với nó như thế à? Muốn trách thì phải trách nó không thành thật, không công khai thân phận của mình chứ!” Bà cụ Chu nói.

Chu Hòa thấy mẹ mình vẫn cố chấp như vậy thì không muốn nói thêm gì nữa.

Advertisement

“Anh cả, không phải em nói anh chứ! Nhược Mai thành ra thế này đều là tại anh dạy nó không nghiêm, chỉ bảo không đúng cách nên mới khiến nó phản nghịch như thế, trở nên mất hết tính người thế này.” Thúy Họa nói.

Chu Hòa cạn lời, rõ ràng là họ khiến Nhược Mai vô cảm với họ, giờ lại quay sang trách mình.

Lúc này, Tô Ánh Tuyết nói: “Chu Nhược Mai đã vô tình với chúng ta như thế, vậy thì chúng ta cũng không cần phải khách sáo với nó nữa!”

“Chẳng phải nó cậy thế nó có chồng là tướng năm sao mà ngạo mạn sao? Đột nhiên con nghĩ đến một cách, có thế khiến nó thân bại danh liệt!” Tô Ánh Tuyết nói.

“Cách gì?” Bà cụ Chu nói.

Advertisement

“Con vô cùng nghi ngờ, Lê Uy Long là một tên tổng đốc tham sống sợ chết, hạ lệnh cho chiến hạm của Đại Long rút lui chứ không chiến đấu.” Tô Ánh Tuyết nói.Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.

Sau đó, Tô Ánh Tuyết lại nói tiếp: “Chẳng phải bây giờ dân cả nước đang chửi tên tổng đốc không chịu chống giặc kia là quân b án nước sao? Chỉ cần để dân cả nước biết Lê Uy Long chính là tên tổng đốc hại nước hại dân, gan nhỏ như chuột kia, tự khắc sẽ có rất nhiều người lên tiếng phê phán cậu ta. Đến lúc đó, cậu ta sẽ giống như chuột qua đường, người người đánh đập. Chu Nhược Mai cũng sẽ bị liên lụy, khi đó nó còn có thể ngạo mạn được nữa hay sao?”

Nghe Tô Ánh Tuyết nói thế, người nhà họ Chu như tỉnh ngộ.

“Đúng, với tính cách của tên hèn Lê Uy Long, chắc chắn là cậu ta đã hạ lệnh rút lui!”

“Chúng ta phải khiến cho hai vợ chồng nó trở thành tội đồ của dân, không chốn dung thân!”

Người nhà họ Chu mặt mày hớn hở, vô cùng phấn khích.

Chu Hòa thấy người nhà lại muốn làm cho Lê Uy Long và Chu Nhược Mai thân bại danh liệt, lập tức lo lắng: “Mọi người không thể thế này được, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

“Có thể có hậu quả gì chứ?” Bà cụ Chu nói.

“Nói thế nào thì Lê Uy Long cũng là tướng năm sao, cho dù thật sự hạ lệnh rút lui thì chắc chắn cũng có lý do của cậu ấy. Mọi người vu khống tướng năm sao như vậy, cẩn thận rước họa vào thân!” Chu Hòa nói.

“Nực cười, lẽ nào tướng năm sao là có thể tùy tiện giết người à? Mẹ biết con muốn giúp cậu ta và Chu Nhược Mai, nhưng hai vợ chồng nó quá ngạo mạn. Bọn nó đã bất nhân thì chúng ta cũng bất nghĩa!” Bà cụ Chu vẫn khăng khăng làm theo ý mình.

“Đúng, dù sao hai vợ chồng nó cũng không để chúng ta sống tốt thì chúng ta cũng không cần phải để bọn nó sống yên thân!” Tô Ánh Tuyết nói.

“Quyết đinh vậy đi, chúng ta loan tin Lê Uy Long chính là thống đốc không ngăn địch ra ngoài, chỉ trong một đêm là có thể khiến hai vợ chồng nó thân bại danh liệt rồi!” Thúy Họa nói.

Biệt thự Tinh Nguyệt.

Lúc Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đang chơi bóng trên sân, đột nhiên tiếng động như rung chuyển cả đồi núi từ dưới chân núi truyền đến.

Hai người hơi kinh ngạc, nhìn xuống chân núi.

Chỉ thấy một đoàn xe dài đang chạy về phía biệt thự, rõ ràng đều là xe Jeep, xe quân dụng, và nhiều xe bọc thép!

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vui mừng khôn xiết, nhìn khí thế này thì chắc chắn là Lê Uy Long quay lại rồi!

Quả nhiên, lúc đoàn xe đó đến, họ lần lượt xuống xe, các hộ vệ lần lượt canh giữ xung quanh.

Sau đó, Lê Uy Long bước ra từ một chiếc xe Jeep!

Chu Nhược Mai không ngờ trước trận chiến, Lê Uy Long còn tranh thủ về nhà, cô lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Mà Lê Uy Long không nói lời nào, đi thẳng một mạch về phía Chu Nhược Mai ở sân bóng rổ.

Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long đi qua, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

“Nhược Mai, anh về rồi đây.” Lê Uy Long lại gần cô nói.

Chu Nhược Mai nhìn thấy tướng năm sao Lê Uy Long trở về, trong lòng rất phấn khích nhưng ngay lập tức bình tĩnh trở lại, nói: “Đại chiến đang ở trước mắt, anh không phải chỉ huy trận chiến sao? Sao lại về đây làm gì?”

“Anh nhớ em nên muốn về để xem em.” Lê Uy Long nói.

“Anh là tướng năm sao, sao lại không nói sớm với em, tại sao lại giấu em?” Chu Nhược Mai trách móc hỏi.

“Anh đã sớm nói với em rồi nhưng em lại luôn cho rằng anh đang khoác lác, anh còn có thể làm gì nữa đây?” Lê Uy Long vô tội nói.

Chu Nhược Mai á khẩu không nói nên lời, quả thật Lê Uy Long đã từng nói qua với mình nhưng lúc đó còn không thèm tin mà còn mắng anh.

Thật không ngờ, mỗi câu nói của Lê Uy Long đều không phải khoác lác, mỗi câu đều là thật.

“Thân phận tướng năm sao lớn như thế, em không tin cũng là chuyện bình thường mà! Với cả em đã không tin như thế rồi, sao anh không nói thêm mấy lần nữa chứ?” Chu Nhược Mai nói.

“Anh không phải kiểu người thích khoe khoang. Chẳng hay ho chút nào nếu anh cứ luôn nói tôi là tướng năm sao.” Lê Uy Long nói.

“Vậy tại sao anh lại truyền tin chuyện thân phận tướng năm sao này ra chứ? Đấy không phải là khoe khoang sao?” Chu Nhược Mai nói, cô hiện tại bây giờ lại suy tính hơn thiệt rồi. Cô lo lắng thân phận tướng năm sao của Lê Uy Long sau khi được công khai với toàn dân thành Quốc Hòa thì sẽ có rất nhiều phụ nữ chạy đến bám lấy chồng cô.

“Bây giờ chiến tranh đã nổ ra rồi, tình thế cấp bách, anh không thể mãi tỏ ra kém cỏi như thế được.” Lê Uy Long nói.

“Ngoài thân phận tướng năm sao, anh còn có thân phận nào khác giấu em không?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Danh hiệu của anh có nhiều lắm, anh là Hổ Soái Vệ Quốc, là chiến thần Thiên Long và là người chỉ huy cuộc tác chiến chống lại tổng đốc này.” Lê Uy Long cảm thấy đến lúc này rồi, cũng không cần phải giấu vợ của anh làm gì nữa nên đã nói hết tất cả thân phận của mình cho cô biết.

Chính tai nghe Lê Uy Long nói ra thân phận lợi hại của mình cả Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều cảm thấy bị chấn động.

Mặc dù cả Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều biết Lê Uy Long là Hổ Soái nhưng hai người họ không hề hay biết hai thân phận còn lại kia của anh.

“Anh thực sự là Hổ Soái Vệ Quốc ư?” Chu Nhược Mai không kiềm chế được mà nói.

“Đúng vậy. Anh chính là Hổ Soái Vệ Quốc Đại Long, hơn nữa còn là Hổ Soái Vệ Quốc đứng đầu Đại Long.” Lê Uy Long đã công khai thân phận của mình rồi nên chuyện gì anh cũng nói hết ra.

Lê Uy Long một lời nói hết ra, Nguyễn Tú Hằng bị kích động, hai chân mềm đi và bỗng dưng choáng váng.

Chu Nhược Mai nhanh tay nhanh mắt đã đỡ lấy cô.

“Tú Hằng, cậu làm sao thế?” Chu Nhược Mai căng thẳng hỏi.

“Tớ vừa nãy bị kích động quá rồi.”

“Tớ là vợ của anh ấy, tớ còn không kích động như thế, cậu kích động để làm gì chứ?” Chu Nhược Mai không nói lên lời.

“Bởi vì cậu có một người chồng lợi hại như thế. Sau này tớ có thể cáo mượn oai hùm rồi nên có chút kích động như thế đấy.” Nguyễn Tú Hằng có chút ngại ngùng giải thích.

“Chẳng phải chúng ta đã sớm biết anh ấy là Hổ Soái Vệ Quốc rồi sao? Bình tĩnh đi, chẳng có gì kích động đâu.”

“Chúng ta tuy đã biết anh ấy là Hổ Soái Vệ Quốc rồi nhưng chúng ta không hề biết anh ấy là Hổ Soái Vệ Quốc đứng đầu mà. Hổ Soái Vệ Quốc đứng đầu Đại Long, tên như ý nghĩa, là một người trên vạn người, dưới một người. Tớ không thể kích động sao được?” Nguyễn Tú Hằng nói.

Nghe thấy Nguyễn Tú Hằng nói như thế, Chu Nhược Mai cũng hơi không bình tĩnh được. Cô nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, chồng của mình ấy vậy mà lại chính là một người dưới một người, đứng trên vạn người.
Bình Luận (0)
Comment