Long Uy Chiến Thần

Chương 702

Hôm qua Lê Uy Long xuất hiện ở Quốc Hòa một cách oai phong lẫm liệt, đón nhận đủ mọi sự ngưỡng mộ, vậy mà chỉ trong một đêm lại biến thành tiểu nhân trong mắt cả ngàn người, giống như một con chuột xuất hiện trên phố, ai ai cũng sẽ hét lên đòi đánh chết.

Lê Uy Long nhìn thấy những biểu ngữ này thì khẽ cau chặt mày.

Thiên Thành nhìn thấy những biểu ngữ này thì lập tức tức giận, nhìn Lê Uy Long nói: “Hổ Soái, những tên điêu dân này dám mắng chửi anh, để tôi đi dọn dẹp bọn họ!”

“Không cần, kệ bọn họ đi.” Lê Uy Long nói.

Advertisement

“Liệu có phải là có người ở phía trong gây khó dễ không, cố ý phát tán thân phận tổng đốc của anh ra ngoài, sau đó thêm dầu vào lửa, khiến anh thân bại danh liệt?” Thiên Thành nói.

“Bây giờ đại địch trước mặt, chúng ta trước hết không truy cứu chuyện này nữa, kháng địch mới là điều quan trọng.” Lê Uy Long nói.

Lúc này, trong đám đông đột nhiên có một người chỉ vào xe của Lê Uy Long hét lớn: “Tên bán nước Lê Uy Long ở trong chiếc xe kia, chúng ta mau chặn anh ta lại!”

Trong phút chốc, hàng ngàn cư dân phẫn nộ ập đến, chặn hết cả một đoạn đường.

Advertisement

Đột nhiên bị nhiều người chặn đường lại, xe của Lê Uy Long không thể không dừng lại.

“Tên bán nước Lê Uy Long, mau cút ra đây!” Phan Thiên phách lối hét lớn. Anh ta và Trần An Khang, Chu Hoàng Lâm cùng nhau trà trộn trong đám đông.

“Lê Uy Long, mày là tên nhát chết không xứng làm tổng đốc.” Chu Hoàng Lâm đổ thêm dầu vào lửa.

Đám đông phẫn nộ, trong nháy mắt đã bị xúi giục, điên cuồng gào thét, sỉ nhục.

Lê Uy Long nhìn thấy Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang, Phan Thiên đứng trong đám đông thêm dầu vào lửa. Anh không cần điều tra cũng biết được chắc chắn là do ba người này gây cản trở, xúi giục dân chúng!

“Đại địch trước mắt, tình hình khẩn cấp, mấy người này cả gan cản trở quân vụ, cho bọn họ thời gian một phút, nếu còn không rời đi thì lôi Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang, Phan Thiên ở trong đám đông đó ra ngoài cho mỗi người một đao, để làm cảnh cáo răn đe.” Lê Uy Long nói với Thiên Thành.

“Rõ!” Thiên Thành tuân theo mệnh lệnh của Lê Uy Long, mở cửa xuống xe.



Phan Thiên trở về từ cõi chết, sau khi chạy vào một con hẻm nhỏ, hắn ta ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

Ống quần của hắn ta đều ướt đẫm, bởi vì vừa rồi hắn ta đã sợ hãi đến mức tè ra quần, nhưng bây giờ hắn ta vẫn còn sợ hãi không thôi đến bản thân cũng không biết.

Chu Hoàng Lâm và Trần An Khang đuổi theo hướng Phan Thiên bỏ chạy.

“Cậu chủ Thành, tại sao ống quần của anh lại ướt?” Trần An Khang lúc này mới hỏi.

Phan Thiên cúi đầu nhìn xuống, thấy hai ống quần của mình thật sự ướt đẫm, còn có nước nhiễu ra liên tục, lập tức xấu hổ vô cùng.

“Cậu chủ Thành, không phải là anh sợ đến mức đái ra quần chứ?” Trần An Khang hơi kinh ngạc hỏi.

“Tôi…” Phan Thiên lúng túng không biết giải thích như thế nào.

“Vừa rồi cậu chủ Thành suýt chút nữa đã mất mạng, sợ đến đái ra quần là bình thường mà. Anh rể, anh lại nhân tiện đã trêu đùa cậu chủ Thành rồi.” Chu Hoàng Lâm nói.

“Này, nếu chúng ta không khiến cho Lê Uy Long chết đi, cả đời này chúng ta sẽ mãi mãi bị anh ta ngồi lên đầu, tôi không cam tâm!” Chu Hoàng Lâm nói.

“Cách thì luôn có. Bây giờ Lê Uy Long đã gây ra sự bất mãn trong quần chúng. Chỉ một đốm lửa nhỏ có thể cháy lan khắp đồng cỏ, Không bao lâu nữa, toàn bộ Long Quốc đều sẽ dấy lên làn sóng lên án Lê Uy Long.” Trần An Khang nói.

“Ngay cả khi có làn sóng lên án Lê Uy Long, tôi nghĩ cũng sẽ rất khó để làm lung lay vị trí của Lê Uy Long. Dù gì thì anh ta cũng là một tướng năm sao hiếm thấy ở Long Quốc, sẽ không vì một chút bất mãn của dân chúng mà bị cách chức đâu.” Phan Thiên nói.

“Ôi, thật sự không biết Long Chủ nghĩ gì nữa, loại oắt con vô dụng như Lê Uy Long cũng có thể được mang danh tướng quân năm sao.” Trần An Khang nói.

Đúng lúc này, một người đội mũ lưỡi trai đi tới nói: “Hóa ra ba vị có thù oán sâu nặng với Lê Uy Long như vậy!”

Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên thấy một người đàn ông lạ mặt đột ngột xuất hiện liền giật mình.

“Anh… Anh rốt cuộc là ai?” Chu Hoàng Lâm nơm nớp lo sợ hỏi.

“Ba cậu chủ không cần hoảng sợ. Tôi không phải người của Lê Uy Long. Tôi tên là Quaker, là người của Liệt Ưng Quốc. Tôi và các cậu giống nhau. đều muốn gi3t chết đám người Lê Uy Long.” Chu Hoàng Lâm vừa nói vừa cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống.

Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên bình tĩnh nhìn lại, phát hiện rằng người đàn ông này thực sự trông giống dáng vẻ của một người Liệt Ưng Quốc!

“Tại sao anh cũng muốn giết Lê Uy Long?” Chu Hoàng Lâm hỏi.

“Bởi vì bây giờ Liệt Ưng Quốc của chúng tôi đã tuyên chiến với Long Quốc, Lê Uy Long là kẻ thù số một của Liệt Ưng Quốc chúng tôi, tất nhiên là tôi muốn anh ta phải chết!” Chu Hoàng Lâm nói thẳng vào vấn đề.

Thực ra, kể từ lúc Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên xúi giục dân chúng lên tiếng tố cáo Lê Uy Long, Chu Hoàng Lâm đã âm thầm quan sát họ, do đó biết được cả ba người họ đều rất có giá trị lợi dụng.

“Các cậu cũng không cần phải căng thẳng như vậy. Chúng ta đều có chung kẻ thù là Lê Uy Long. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Tôi thực sự hy vọng có thể hợp tác với ba vị cậu chủ đây.” Quaker vừa nói, vừa đội mũ lưỡi trai lên lần nữa.

“Anh là người của Liệt Ưng Quốc, chúng tôi là người Long Quốc. Bây giờ hai nước đang xảy ra chiến tranh, chúng ta không thể trở thành bạn bè được!”

Mặc dù ba người này vô cùng căm ghét Lê Uy Long, nhưng bảo ba người họ phản bội Long Quốc, cấu kết với kẻ địch thì bọn họ không đủ dũng khí để làm vậy.

“Nếu ba cậu chủ không hợp tác với tôi, các cậu mãi mãi đừng nghĩ đến chuyện thắng được Lê Uy Long, các cậu sẽ luôn bị Lê Uy Long cưỡi trên đầu. Nếu các cậu hợp tác với tôi, không chỉ có thể tiêu diệt Lê Uy Long, Liệt Ưng Quốc chúng tôi cũng có thể đảm bảo rằng gia tộc của các cậu sẽ trở thành một gia tộc đẳng cấp.” Quaker nói.

Nghe những gì Quaker nói, Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên đều có chút dao động.
Bình Luận (0)
Comment