Những cô gái mặc quần áo nịt này chính là đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm.
Các cô ấy nhận được mệnh lệnh đi ám sát bọn đầu sỏ gây sự, cho nên lập tức chạy tới biệt thự Tinh Nguyệt.
Những nữ đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm trà trộn vào đám người hỗn loạn từ phía sau, sau đó không ngừng chen về phía trước.
“Bọn họ không dám nổ súng đâu, mọi người cứ tiến về phía trước, đi thiêu rụi biệt thự của Lê Uy Long nào!”
“Lê Uy Long là tên hại nước hại dân, mọi người ai cũng có thể gi3t chết anh ta!”
“Nếu Lê Uy Long không dám ra, bọn tôi sẽ phóng hỏa thiêu biệt thự của anh ta!”
Những tên đầu sỏ gây sự kia vẫn không ngừng vung tay hô hào, xúi giục dân chúng.
Dưới sự xúi giục của bọn họ, dân chúng gần như điên cuồng, không ngừng tấn công những người hộ vệ.
Advertisement
Mà những hộ vệ đó không nhận được mệnh lệnh cho phép nổ súng, chỉ có thể dùng thân thể ngăn cản, tạo thành một bức tường phòng thủ bằng sức người.
Những tên đầu sỏ gây sự thấy hộ vệ vẫn không dám nổ súng, thậm chí còn to gan nhào lên cướp súng của hộ vệ!
Tình hình lại một lần nữa mất khống chế!
Mà đúng lúc này, nữ đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm đã đi tới sau lưng những tên đầu sỏ gây sự đó, sau đó rút một con dao găm sắc bén từ trên người ra.
Chỉ thấy ánh sáng sắc bén lóe lên, những tên đầu sỏ gây sự đó lập tức ngơ ngẩn, trợn mắt há hốc mồm.
Máu tươi, phun ra từ động mạch trên cổ của bọn họ!
Advertisement
Sau khi ám sát thành công, các vị nữ đặc công này lập tức lặng lẽ lùi về phía sau, tiếp theo nhanh chóng rời đi.
Bởi vì lúc này quần chúng đang bị kích động và phẫn nộ, tình hình chung quanh vô cùng hỗn loạn, gần như mất khống chế, cho nên không có ai phát hiện phần cổ của những tên đầu sỏ gây sự này đã bị cắt đứt.
Qua một hồi lâu, những tên đầu sỏ đã không thể đứng vững được nữa, cứng đờ ngã xuống trên mặt đất.
Mà những người bên cạnh bọn họ, cũng cảm giác được trên mặt mình giống như bị máu tươi phun lên, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
Sau đó, người chung quanh thấy những tên đầu sỏ ngã xuống đất, cả đám sợ đến mức hét toáng lên.
“Á! Sao trên cổ của bọn họ lại chảy nhiều nhiều máu dữ vậy?”
“Trời đất ơi, bọn họ bị ai cắt cổ vậy?”
“Tại sao lại như vậy? Những tên hộ vệ rõ ràng không có cầm dao, sao bọn họ lại bị cắt đứt động mạch cổ?”
Một đám người đều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhao nhao bàn tán.
Mà những tên đầu sỏ bị cắt vỡ động mạch cổ đó còn không có chết hẳn, cả người bọn họ không ngừng run rẩy, cực kỳ đau đớn.
Chính bọn họ cũng không biết mình bị ai cắt cho một nhát. Bọn họ chỉ thấy phần cổ đột nhiên có cảm giác lạnh lướt qua, sau đó máu tươi điên cuồng phun ra.
“Có khi nào trong nhóm chúng ta có nội gián không?” Lúc này, một người đàn ông nói.
Lời vừa dứt, mọi người ở đây đều đổ mồ hôi lạnh. Nếu thật sự có nội gián, vậy thật sự rất khó lòng phòng bị!
“Rốt cuộc ai là nội gián hả?” Lúc này, có người hỏi.
“Vừa rồi hình như tôi thấy có mấy cô gái xinh đẹp mặc quần áo nịt đứng ở phía sau bọn họ, có thể là các cô ấy làm đó!”
“Đúng vậy, vừa rồi hình như tôi cũng thấy được mấy cô gái cực kỳ xinh đẹp xuất hiện!”
“Nhưng mà, những cô gái trong miệng của mấy người đâu rồi?”
“Chắc là chạy rồi!”
“Những cô gái đó là ai vậy chứ?”
“Ai mà biết?”
Mọi người vội vã đi tìm những cô gái đó, chỉ tiếc các cô ấy đã sớm đi mất hút từ bao giờ.
Lúc này, những tên đầu sỏ kia đã tắt thở, hai mắt trợn tròn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Bọn họ đến tận lúc chết cũng không biết bản thân đã bị tổ đặc công Bóng Đêm phái đặc công tới gi3t chết.
Bọn họ chỉ cầm một chút tiền của Chu Hoàng Lâm, Trần An Khang và Phan Thiên rồi đi xúi giục dân chúng vây công biệt thự của Hổ Soái. Lại không ngờ chỉ vì vài đồng tiền này mà vứt luôn tánh mạng của mình.
Bọn họ không biết hành động của mình đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Lê Uy Long. Mà kẻ dám xúc phạm đến uy phong của Hổ Soái, thì chỉ có một con đường chết, bắt buộc phải chết!
“Nội gián ở đâu cũng có, có khả năng vẫn còn nội gián trong đội của chúng ta, tôi thấy chi bằng mọi người mau rời khỏi đây, nếu không lại chết oan chết uổng như thế nào cũng không biết!” Lúc này, một người nói.
Lời vừa dứt, mọi người đều cực kỳ hoảng sợ, sau đó nhốn nháo rời khỏi hiện trường.
Không đến một phút, hơn một ngàn người lập tức giải tán sạch sẽ, chỉ còn chừa lại thi thể của mấy tên đầu sỏ mà thôi.
Hiệu quả của việc giết một người răn trăm người chính là như vậy, chỉ cần đầu sỏ đột nhiên chết một cách thần bí, là có thể làm cho mọi người sợ hãi.
Bọn hộ vệ thấy những người vây công biệt thự của Hổ Soái chạy trốn, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ đương nhiên biết cái chết của những tên đầu sỏ này là do người của tổ đặc công Bóng Đêm gây ra.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nghe thấy bên ngoài biệt thự đột nhiên yên tĩnh thì đều lấy làm lạ, lập tức đi ra biệt thự tìm hiểu nguyên nhân.
Lúc các cô ra khỏi biệt thự, thấy bên ngoài biệt thự chỉ có các anh hộ vệ, những người đến gây sự ban nãy đã biến mất không còn chút tăm hơi.
“Hổ Soái phu nhân, sao cô lại ra đây?” Thủ lĩnh hộ vệ thấy Chu Nhược Mai đi ra biệt thự, vội vàng tiến lên hỏi.
“Tôi ra xem thử một chút ấy mà, những người ban nãy hô hào muốn đốt biệt thự đâu rồi?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bọn họ chạy hết rồi.” Thủ lĩnh hộ vệ nói.
“Sao đột nhiên bọn họ lại chạy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bởi vì đầu sỏ của bọn họ đã bị giết.” Thủ lĩnh hộ vệ nói.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nhìn kỹ lại, mới phát hiện trên mặt đất cách đó một khoảng có vài bộ thi thể!
“Bọn họ bị ai giết vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Báo cáo Hổ Soái phu nhân, thuộc hạ cũng không biết bọn họ bị ai giết, nhưng tóm lại không phải do bọn tôi giết.” Thủ lĩnh hộ vệ không dám tự tiện nói về tổ đặc công Bóng Đêm, chỉ có thể báo cáo như thế này.
Chu Nhược Mai nghe thủ lĩnh hộ vệ nói như vậy cũng không truy vấn nữa, cô chỉ nói: “Để những thi thể kia ở đó nhìn ghê quá, mau mang thi thể đi chôn đi.”
“Vâng!” Thủ lĩnh hộ vệ nhận lệnh.
Lúc này, ở ngôi nhà cũ nát bên kia.
Bọn người mặc áo đen đã trói chặt Triệu Khánh Ngọc lại.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Triệu Khánh Ngọc hoảng sợ hỏi.
“Cô sẽ biết nhanh thôi.” Người mặc áo đen cầm đầu nói.
Vài phút sau, tên mặc áo đen kia dắt theo Triệu Đình Tuy tiến vào nhà.
“Em ơi!” Vừa vào nhà đã thấy em gái mình bị trói chặt, Triệu Đình Tuy không khỏi giật nẩy cả mình.
Những tên mặc áo đen đó thấy Triệu Đình Tuy, nhanh chóng cầm súng chĩa về phía Triệu Khánh Ngọc.
“Anh ơi, mau cứu em!” Thấy anh trai của mình tới, Triệu Khánh Ngọc vội vàng hô lớn.
“Em gái, em đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em!” Triệu Đình Tuy giận dữ siết chặt hai nắm tay, xương cốt toàn thân phát ra từng tiếng kèn kẹt ghê người.