Long Uy Chiến Thần

Chương 812

Chạy trốn

Trương Minh Nguyệt thấy đám quân địch đã đến gần liền vội vàng tránh vào trong phòng.

Cao Hùng và bốn thuộc hạ của hắn tuy không nghe thấy Trương Minh Nguyệt nổ súng nhưng bọn họ vẫn không dám đi ra, sợ vừa đi ra liền bị cô bắn nổ đầu.

Bọn họ đều không biết lúc này Trương Minh Nguyệt đã lui vào trong phòng.

Người cùng đến với họ hiện giờ đã chết hơn nửa, bọn họ quả thật rất sợ Trương Minh Nguyệt.

Advertisement

Sau khi lui vào trong phòng, Trương Minh Nguyệt nhìn thấy cánh tay trái của mình không ngừng chảy máu. Nhưng cô không băng bó vết thương cầm máu cho mình.

Cô cảm thấy nếu bản thân cứ trốn mãi trong phòng chắc chắn là khoanh tay chịu chết. Đợi đến khi quân địch đến, cô không bị loạn súng bắn chết thì cũng bị bắt sống.

Nếu đã như vậy, còn không bằng nhân lúc trước khi quân địch còn chưa hoàn toàn bao vây căn phòng, cô thử chạy trốn xem sao.

Tự mình chạy trốn còn có thể thu hút được sự chú ý của quân địch, bọn chúng sẽ không đi đuổi giết thuộc hạ của cô nữa.

Advertisement

Nếu chạy nhanh, nói không chừng cũng có thể chạy trốn được một kiếp!

Cho dù có một đường sống cũng tuyệt đối không thể từ bỏ hy vọng thoát thân!

Không phải cô sợ chết mà là cô cảm thấy hiện giờ Long Quốc đang đương đầu với quốc nạn, quân địch còn chưa rút lui, nếu cô có thể sống sót thì còn có thể cống hiến được nhiều hơn cho Long Quốc.

Chưa đến thời khắc cuối cùng tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ được!

Vì thế, Trương Minh Nguyệt lập tức từ cửa sổ phía sau phá cửa sổ xông ra, sau đó liều mạng chạy như điên.

Phương hướng mà cô chạy trốn không cùng với hướng mà đám thuộc họ của cô chạy.

Thuộc hạ của cô chạy trốn về hướng Bắc, mà Trương Minh Nguyệt lại chạy trốn về hướng Tây.

Cao Hùng và bốn tên đặc công còn lại nghe thấy tiếng cửa sổ kính bị phá vỡ, tất cả đều thật cẩn thận thò đầu ra nhìn xem tình hình thế nào.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh đang liều mạng chạy như điên về phía Tây!

Bóng dáng này chính là Trương Minh Nguyệt vừa mới nổ súng về phía bọn họ!

“Không tốt rồi, cô ta chạy trốn rồi! Có cần đuổi theo không?” Một tên đặc công nước Liệp Ưng hỏi Cao Hùng.

“Cô ta chạy không thoát được đâu. Đợi viện binh của chúng ta đến lại cùng nhau đuổi theo!” Cao Hùng không muốn chỉ dẫn theo có bốn tên thuộc hạ đuổi theo Trương Minh Nguyệt. Cô gái này kỹ thuật bắn súng như thần, không cẩn thận bị cô ta bắn cho một phát nổ đầu vậy thì coi như xong.

Dù sao đại quân chi viện đã đến gần ngay trước mắt, đợi thêm mấy giây nữa để cho đám viện binh này cùng đi truy đuổi mới nắm chắc bảo đảm an toàn tính mạng của mình.

Mấy đặc công nước Liệp Ưng nghe thấy Cao Hùng không bảo đuổi theo, bọn họ cũng không tự mình đa tình đi đuổi.

Chốc lát sau, một đám quân địch đã đến trước căn phòng đổ nát kia.

Đám quân địch này có trên ngàn người.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Thủ lĩnh quân địch hỏi Cao Hùng.

“Vừa rồi chúng tôi phát hiện một đội đặc công của Long Quốc, sau đó xảy ra giao chiến với bọn họ!” Cao Hùng lập tức nói.

“Thế mà lại có đặc công Long Quốc? Vậy hiện giờ bọn họ đang ở đâu?” Thủ lĩnh quân địch lại hỏi.

“Bọn họ đã chạy trốn rồi.” Cao Hùng nói.

“Chạy trốn về chỗ nào rồi?” Thủ lĩnh quân địch hỏi.

“Bọn họ chia làm hai đường, một đường chạy về phía Bắc còn một đường chạy về phía Tây, chúng ta nhanh chóng truy đuổi bọn họ thôi.” Cao Hùng nói.

“Được! Chúng ta cũng chia ra làm hai đường phân biệt đuổi giết bọn họ, tuyệt đối không thể để đám đặc công Long Quốc này chạy thoát được!” Thủ lĩnh quân địch nói.

Sau đó, tên thủ lĩnh quân địch chia quân làm hai đường, để một tên phó tướng dẫn theo năm trăm nhân mã đuổi giết về phía Bắc mà đặc công Long Quốc chạy trốn, còn hắn tự mình dẫn theo năm trăm nhân mã đuổi theo hướng Tây Trương Minh Nguyệt chạy trốn.

Cao Hùng cũng dẫn theo bốn tên thuộc hạ của hắn đi cùng với tên thủ lĩnh quân địch đuổi giết Trương Minh Nguyệt.

Lúc này, ở cổng chính nhà họ Trần.

Arnold không ngừng để sĩ binh của hắn thay nhau quất đánh Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm. Hơn nữa còn phát trực tiếp.

Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm lúc này đã bị đánh đến mức da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm.

Mà người nhà họ Trần lại ở bên cạnh thờ ơ quan sát, đã không xem Chu Lệ Ngọc là dâu của nhà họ Trần nữa.



Lúc này, người nhà họ Chu ở thành phố Bắc Giang đã nhìn thấy hiện trường trực tiếp Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị treo trước cổng chính nhà họ Trần, bị sĩ binh quân địch luân phiên đánh.

Thấy cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn này, người nhà họ Chu đều đau như dao cắt, vô cùng đau lòng. Đặc biệt là Chu Thế Huy và Kim Ngọc bố mẹ của Chu Lệ Ngọc.

“Nếu cứ đánh tiếp như vậy, Lệ Ngọc và Hoàng Lâm đều sẽ bị đánh chết mất thôi!” Kim Ngọc rơi nước mắt nói.

“Đám người nhà họ Trần này thế mà lại ở bên cạnh thờ ơ nhìn cháu trai cháu gái của tôi bị đánh như vậy, cũng không có ai đứng ra nói giúp câu nào. Bọn họ còn coi Lệ Ngọc nhà chúng ta thành dâu nhà họ Trần bọn họ nữa không?” Bà cụ Chu vô cùng tức giận.

“Anh cả, không phải anh nói con rể Lê Uy Long của anh sẽ đi cứu Lệ Ngọc và Hoàng Lâm ư? Sao hiện giờ còn không thấy Lê Uy Long đi cứu? Lê Uy Long này không phải đang qua loa lấy lệ với chúng ta chứ?” Chu Thế Huy lúc này cũng nóng lòng như lửa đốt nói với anh cả Chu Hòa.

“Chính miệng Nhược Mai nói với tôi Lê Uy Long nhất định sẽ đi cứu Lệ Ngọc và Hoàng Lâm, tôi cũng không biết chuyện gì nữa.” Chu Hòa nhìn thấy cháu trai cháu gái bị đánh thảm như vậy cũng nóng lòng như lửa đốt.

“Tôi chỉ có một đứa con gái và một đứa con trai như vậy, nếu còn không có ai đi cứu, bọn nó thực sự sẽ bị đánh chết mất! Anh cả, anh mau chóng gọi điện cho Nhược Mai hỏi xem đi!” Kim Ngọc nói.
Bình Luận (0)
Comment