“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
Ngụy Thái Phượng lo lắng hỏi bác sĩ vừa mới bước ra.
“Cậu chủ Đỗ tuy tính mạng đã được cứu sống, nhưng phần mũi của cậu ấy đã bị gãy, các cơ quan nội tạng cũng đã bị chấn thương nghiêm trọng, đặc biệt là phần nhãn cầu bên trái của cậu ấy đã bị tổn hại nặng nề, tình hình e rằng là không thể chữa trị, có khả năng cao là mắt trái của cậu ấy sẽ bị mù vĩnh viễn.”
Vị bác sĩ cho biết.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng nghe thấy thế thì thân thể đột nhiên bất động, cả người đứng sững như trời chồng, hai mắt mở to lộ vẻ vô cùng kinh hoảng.
“Bác sĩ, con trai tôi không thể mù lòa như thế, cả đời của nó sẽ bị hủy mất! Xin ông hãy tìm cách chữa khỏi cho nó, tiền bạc đối với chúng tôi không là vấn đề gì cả!”
Ngụy Thái Phượng khóc lóc van xin bác sĩ chữa khỏi cho con trai mình.
Advertisement
“Không phải là vấn đề tiền bạc, nhưng nhãn cầu trái của cậu ấy đã bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù là thần thánh cũng không thể cứu được cậu ấy.”
Vị bác sĩ nói.
“Nhất định phải có cách nào đó, cầu xin ông hãy nghĩ ra biện pháp giúp con trai tôi. Mặc kệ là dùng biện pháp gì, hợp pháp hay bất hợp pháp đều được, tôi nhất định không để cho thằng bé trở nên mù lòa suốt cả đời như vậy được.”
Ngụy Thái Phượng vẻ mặt đầy thống khổ lên tiếng.
“Cách duy nhất là thay nhãn cầu. Nhưng trên đời này, không có ai sẵn sàng đem hiến nhãn cầu của mình cho người khác.”
Người nói không cố ý, nhưng người nghe là cố ý, Ngụy Thái Phượng biết được rằng việc thay nhãn cầu có thể khiến mắt trái của con trai mình có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, trong lòng bà bất chợt nảy lên một ý nghĩ.
Advertisement
Sau khi bác sĩ rời đi, Da Dương lúc này mới lên tiếng.
“Chú, dì, anh Lượng bị đánh như thế này, cháu nghĩ chúng ta cũng nên báo với cục công an thành phố càng sớm càng tốt để bọn họ mau chóng giúp chúng ta tìm được hung thủ!”
“Báo cho cục công an thành phố cái gì chứ? Chuyện này chúng ta sẽ dùng phương thức riêng của chính mình để giải quyết.”
Ngụy Thái Phượng không đồng tình lên tiếng.
Nếu báo với cục công an thành phố thì phải theo thủ tục thông thường rất lâu lắc, lại không đạt được kh0ái cảm trả thù mà bà ta mong muốn, và quan trọng là bà ta không thể lấy mắt của tên đó để chữa khỏi cho con trai mình.
“Dì à, vậy dì định xử lý chuyện này thế nào?”
Da Dương tò mò hỏi.
“Cháu không cần quan tâm đến vấn đề này.”
Ngụy Thái Phượng không vui đáp lại.
Khi Da Dương nghe thấy Ngụy Thái Phượng nói thế liền nhất thời chột dạ không dám hé răng nói tiếp.
“Đỗ Quang, anh đi theo em.”
Ngụy Thái Phượng quay sang nói với chồng mình.
“Được.”
Vì vợ mình là con gái của bộ trưởng Ngụy nên ông ta không dám không nghe lời.
Ngay cả những việc ở nhà cũng là do một tay bà ta quyết định.
Sau khi Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng đến một góc hẻo lánh, ông ta thắc mắc hỏi vợ mình.
“Bà xã, em muốn nói gì với anh?”
“Bác sĩ nói rằng con trai chúng ta bị mù mắt trái. Anh có nghĩ ra biện pháp nào để chữa trị cho thằng bé hay không?”
Bà ta định hỏi thử chồng mình xem còn có biện pháp nào hay không.
“Anh cũng nghĩ ra biện pháp nào cả! Chẳng phải bác sĩ đã nói chỉ có cách duy nhất là thay nhãn cầu hay sao, nhưng trên đời này, làm gì có ai tự dưng tình nguyện đem nhãn cầu của mình hiến cho người khác.”
“Anh đúng là đồ con lợn ngu ngốc! Không ai tình nguyện, chẳng lẽ chúng ta không biết tự đi lấy sao?”
Đỗ Quang nghe những lời đó liền sững sờ.
“Cái gì? Lấy…lấy nhãn cầu của ai cơ chứ?”
“Chuyện này có gì mà anh phải kinh ngạc như thế? Con trai của chúng ta là thân phận cao quý, tuyệt đối không thể để thằng bé sống trong mù lòa suốt cả đời này được! Bất kể dùng thủ đoạn gì, chúng ta cũng phải tìm cho thằng bé một nhãn cầu thích hợp.”
Ngụy Thái Phượng nghĩ đến tình trạng hiện tại của con mình liền tức giận không cam tâm.
“Bà xã nói đúng, con trai chúng ta thân phận dù gì cũng là cháu của bộ trưởng Ngụy, thân phận cao quý là thế. Nếu để mọi người biết được cháu trai của bộ trưởng Ngụy rốt cuộc cũng chỉ là một tên quái vật một mắt vô dụng thì còn đâu thể diện của vợ chồng chúng ta, rồi cả mặt mũi của bố vợ biết để đâu nữa.”
“Hừ, coi như anh có chút thức thời, chúng ta nhất định sẽ không để thằng bé trở thành một tên quái vật mù lòa như thế, bằng không danh tiếng cả gia tộc của chúng ta đều sẽ bị người khác đem ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.”
“Bà xã, vậy em định lấy nhãn cầu của ai vậy?”
Đỗ Quang thắc mắc hỏi.
“Vừa rồi Da Dương và Tôn Tử chẳng phải nói rồi sao? Tên hung thủ đánh trọng thương con trai của chúng ta còn có hai đứa con gái, chúng ta liền sai người đi bắt anh ta và hai đứa con gái đó về rồi cưỡng chế kêu bác sĩ đục khoét lấy nhãn cầu của bọn họ ra, nhất định cũng phải có một cái thích hợp với con trai chúng ta chứ.”
Ngụy Thái Phượng nở nụ cười đầy tà ác.
Nghe đến đây, Đỗ Quang cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
“Bà xã nghĩ ra ý này thật là sáng suốt đó nha! Oan có đầu, nợ có chủ, nếu thằng nhóc đó đã dám làm hại đôi mắt của con trai chúng ta, chúng ta liền đem anh ta cùng những người thân của anh ta đào hết mắt để trả lại, làm cho bọn họ cuối cùng cũng phải hiểu rõ câu nói nợ máu phải trả bằng máu.”
Đỗ Quang cũng ác độc, cay nghiệt không kém bà vợ của ông ta.
“Được! Bằng cách này, chúng ta không chỉ có thể tận hưởng được kh0ái cảm khi trả thù, mà con trai của chúng ta cũng có thể trở lại bình thường. Nhưng mà loại chuyện lấy nhãn cầu phi pháp này, các bệnh viện thông thường chắc chắn sẽ không làm và nảy sinh nghi ngờ đối với chúng ta, đến lúc đó mọi chuyện càng rối tung lên trở nên phức tạp, tôi nghĩ chúng ta nên thuê một bác sĩ riêng bên ngoài để bí mật làm việc này, sau khi đã lấy ra nhãn cầu, chúng ta liền đưa nó đến bệnh viện bảo bọn họ thay mắt cho con trai của chúng ta.”
Ngụy Thái Phượng thái độ bình tĩnh nói ra kế hoạch của mình.
“Được rồi! Tôi thấy kế hoạch được sắp xếp như vậy cũng khá ổn thỏa! Nhưng câu hỏi đặt ra là sau khi chúng ta đã lấy được nhãn cầu của bọn họ thì kế tiếp phải xử lý bọn họ như thế nào?”
Đỗ Quang hỏi.
“Sau khi lấy mắt của bọn họ, chúng ta phải nhanh chóng thủ tiêu bọn họ càng sớm càng tốt tránh cho đêm dài lắm mộng, nếu có người còn sống sót thì chắc chắn sự việc chúng ta làm hôm nay sớm muộn gì cũng bại lộ ra trước ánh sáng.”
Ngụy Thái Phượng vẻ mặt không biến sắc lên tiếng.
“Anh hiểu rồi. Còn người phụ nữ đi xe ba bánh kia phải xử lý như thế nào? Có cần thiết lấy mắt của bà ta luôn không?”
Đỗ Quang hỏi.
“Bà già hoa mắt đó thì có ích lợi gì chứ? Cứ trực tiếp giết bà ta đi cho đỡ phiền toái về sau.”
Ngụy Thái Phượng hung ác nói.
“Những chuyện giết người diệt khẩu này chẳng may mà bị lọt ra ngoài thì hậu quả sẽ rất đáng sợ!”
Đỗ Quang có chút lo lắng nói.
“Anh sợ cái gì chứ? Đừng quên rằng bố em dù gì cũng là một bộ trưởng, tuy không thể một tay che trời nhưng chuyện che mưa che gió như này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện chúng ta muốn giết gia đình bọn họ chỉ đơn giản như gi3t chết một vài con kiến, dù gì cũng đã có bố em chống lưng, đố kẻ nào dám tùy tiện đến điều tra hỏi này hỏi nọ.”
Nói xong, vẻ mặt bà ta trông vô cùng đắc ý với kế hoạch của mình.