Long Vương Trở Lại

Chương 131


Trương Nguyên bị đưa đi, con trai ông ta là bị đưa đi, bảy tám tên côn đồ cũng bị đưa đi.

"Anh, anh Giang."
Một cảnh sát vẫn chưa đi, ông ta nhìn Giang Thần, vẻ mặt vô cùng kính trọng, hỏi: "Xin, xin hỏi sao lại điều tra người nhà họ Đường?"
Người cảnh sát này là cục trưởng của phòng điều tra tội phạm chuyên nghiệp.

Ông ta là Kim Vũ.

Trước khi đến, Kim Vũ đã biết thân phận của Giang Thần, anh là con rể ở rể nhà họ Đường.

Còn về thân phận khác Kim Vũ lại không biết.

Nhưng có thể khiến tướng quân cấp dưới của Tiêu Dao Vương gọi bằng anh, người này chắc chắn không bình thường.

Giang Thần bảo điều tra nhà họ Đường, trong lòng ông ta cũng không chắc chắn lắm mới hỏi lại.

Giang Thần đáp: "Sau khi điều tra, nên bắt thì bắt, nên phạt thì phạt."
"Vâng." Kim Vũ gật đầu đáp.

"Tướng quân Hoắc, lần này anh lại vất vả rồi, hôm nào mời anh ăn cơm nhé."
Giang Thần vẫy tay quay người rời đi.

Cùng lúc đó.

Ở biệt thự nhà họ Đường.


Vài chiếc xe dừng ở trước cửa biệt thự, ngoài ra còn có một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn mới toanh.

Đường Lỗi nhìn thấy những chiếc xe này thông qua camera giám sát trước cổng, không nhịn được sửng sốt, sau đó ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, anh ta thấy nhiều người trên chiếc xe tải đang dỡ hàng, khiêng rất nhiều chiếc rương xuống.

Anh ta bước đến, nghi ngờ hỏi: "Các người, các người là ai?"
Một người đàn ông trung niên mặc vest thắt cà vạt, ăn mặc ra dáng người thành đạt bước lên, hỏi: "Đây là nhà họ Đường sao?"
"Đúng, đúng vậy, chuyện này là sao?" Đường Lỗi nghi hoặc, không biết những người này đang làm gì.

"Xin chào cậu Đường, chúng tôi đến để đưa sính lễ."
"Sính lễ?"
Đường Lỗi đờ người ra.

Sau đó lập tức phản ứng trở lại, mời những người này vào nhà:" Mời, mời vào."
Sau khi vào nhà, Đường Lỗi gân cổ lên kêu to: "Ông nội, có người đưa sính lễ đến nhà."
Đường Thiên Long chống gậy bước từ lầu hai xuống, phía sau còn có Đường Mộng Oánh và Đường Uyển Tâm đi theo.

"Hả?"
Đường Thiên Long cũng đầy nghi ngờ.

Người đàn ông trung niên đứng đầu nói: "Cậu Giang bảo chúng tôi mang đến đó."
Nói xong, người đàn ông trung niên lấy hóa đơn ra, đọc lên: "Tám ngàn tám trăm tám mươi vạn tiền mặt, một chiếc xe thể thao Ferrari bản giới hạn trị giá hai ngàn tám trăm vạn, một căn biệt thự hai ngàn mét vuông ở khu biệt thự Cảnh Tú trị giá ba trăm tám mươi triệu, đồ trang sức trị giá năm ngàn tám trăm vạn, quần áo trị giá tám trăm tám mươi vạn."
Sau khi đọc xong, nhiều người khiêng rương vào trong nhà.

Người đàn ông trung niên đến trước mặt Đường Thiên Long đang sửng sốt, đưa hóa đơn trong tay cho ông ta nói: "Ông cụ Đường, ông kiểm tra lại danh mục quà tặng một chút, xem thử có vấn đề gì không nếu như không có vấn đề gì thì ký tên vào hóa đơn này."
Nói xong ông ta quay người, dặn dò những người kia mở rương ra.


Trong rương đựng những tờ tiền giấy màu đỏ mới toanh, còn có rất nhiều đồ trang sức cùng với một số quần áo hàng hiệu.

Đường Thiên Long trố mắt ngạc nhiên.

Người nhà họ Đường cũng trợn mắt há mồm.

Sính lễ?
Như vậy là vừa ý người nào của nhà họ Đường?
Cậu Giang nào đưa đến vậy?
"Đây là?"
Đường Thiên Long nhìn người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nói: "Một rương tám trăm tám mươi vạn, tổng cộng có mười chiếc rương, đồ trang sức, quần áo, chìa khóa biệt thự, chìa khóa xe, tất cả đều ở đây hết."
Đường Thiên Long hỏi: "Cho hỏi, như thế là vừa ý cô con gái nào của nhà họ Đường tôi vậy, cậu Giang là ai?"
Người đàn ông trung niên nói: "Chuyện này tôi không biết, tôi chỉ phụ trách giao hàng."
Đường Thiên Long ngoan ngoãn cầm bút lên ký tên vào hóa đơn.

Còn người đàn ông trung niên lúc này mới bảo mọi người rời đi.

Sau khi mọi người rời đi hết.

Đường Lỗi đến chiếc rương đựng tiền trước, lấy một xấp ra, rút ra vài tờ, quan sát thật kỹ, sau đó lập tức la lên: "Ông nội, đây là tiền thật đó."
Đường Thiên Long lúc này vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, cậu Giang này là ai, sao lại có số tiền lớn như vậy?
Đường Lỗi để tiền xuống, bước về phía Đường Thiên Long nói: "Ông nội, trước mắt những người chưa gả chồng ở nhà họ Đường chúng ta chỉ có Mộng Oánh và Đường Nguyệt con chú hai thôi, Tuy Mộng Oánh có bạn trai rồi, nhưng Đường Nguyệt con chú hai cũng có bạn trai, mà bạn trai của bọn họ cũng không phải họ Giang."

"Đúng vậy." Đường Thiên Long gật đầu nói: "Người đưa sính lễ không nói cậu Giang là ai, cũng không nói muốn cưới ai, cứ như thế mang sính lễ đến thôi sao?"
"Chắc chắn là tặng cho con rồi." Đường Mộng Oánh cũng kịp phản ứng trở lại, kích động nói: "Bàn về nhan sắc, con bỏ xa Đường Nguyệt mấy cây số, cậu Giang thần bí này chắc chắn sẽ không vừa ý Đường Nguyệt đâu, nhất định là thích con rồi."
"Ừm."
Đường Thiên Long đăm chiêu.

Trong số con gái chưa gả chồng của nhà họ Đường cũng chỉ có Đường Mộng Oánh xuất sắc nhất, ông ta cảm thấy những sính lễ này chắc là tặng cho Đường Mộng Oánh.

Nhưng cậu Giang lại là ai?
Ông ta nhìn về phía Đường Mộng Oánh, hỏi: "Mộng Oánh, con quen biết cậu Giang giàu có này sao, người giàu có họ Giang ở Giang Trung cũng chỉ có nhà họ Giang mười năm trước, ngoài ra cũng không biết còn có người họ Giang nào có thể ra tay hào phóng như vậy nữa."
"Hả, không, không có." Đường Mộng Oánh bắt đầu suy nghĩ.

Quả thật cô ta không quen cậu Giang giàu có nào đó.

Người nhà họ Đường đều đang suy đoán xem đây là sinh lễ của ai, cậu Giang thần bí lại là ai?
Cùng lúc đó, Giang Thần chạy về nhà cũng nhận được điện thoại của Bạch Tố: "Anh Giang, đã đưa sính lễ đến nhà họ Đường rồi, Đường Thiên Long tự mình ký nhận."
Nghe xong, Giang Thần cau mày nói: "Cô mang đến biệt thự lớn nhà họ Đường?"
"Vâng, đúng vậy, sao thế?"
Giang Thần mắng: "Cô mang đến biệt thự lớn nhà họ Đường làm gì, tôi bảo cô mang đến nhà Đường Sở Sở."
"Hả?" Bạch Tố lập tức luống cuống tay chân, vội nói: "Anh Giang, anh đừng giận, tôi lập tức sai người đến lấy lại, mang tặng lại."
"Bỏ đi." Giang Thần suy nghĩ một lát, nói: "Tôi đưa Sở Sở đến đó lấy."
Giang Thần cúp máy.

Mang đến biệt thự lớn nhà họ Đường thì mang.

Anh dẫn cả nhà Sở Sở đến nhà họ Đường đòi, như vậy cũng cho Sở Sở nở mày nở mặt.

Hơn nữa phòng điều tra tội phạm chuyên nghiệp đã nhúng tay vào chuyện của Đường Sở Sở, rất nhanh sẽ đến nhà họ Đường bắt đám người Đường Hải lại, dẫn theo Đường Sở Sở đi cũng giúp trả lại sự trong sạch cho cô.

Nghĩ đến dáng vẻ xúc động của Đường Sở Sở, nghĩ đến tình cảm buổi tối Sở Sở sẽ dành cho anh, Giang Thần thấy vô cùng kích động.

Nhà Đường Sở Sở.


"Bố, mẹ, có người mang sính lễ đến biệt thự lớn nhà họ Đường rồi."
Đường Tùng đang chơi điện thoại lập tức la to.

Cậu ta đang tám chuyện trong nhóm gia tộc.

Đường Lỗi gửi ảnh một số quà tặng vô cùng quý giá.

"Bố mẹ, mọi người mau xem trong nhóm gia tộc, Đường Lỗi gửi ảnh tám ngàn tám trăm vạn tiền mặt, xe thể thao Ferrari bản giới hạn trị giá hai ngàn tám trăm vạn, một căn biệt thự, còn có rất nhiều đồ trang sức và quần áo."
"Cái gì?"
Hà Diễm Mai lập tức cầm điện thoại lên, mở nhóm Weixin ra xem.

Cùng lúc đó, Đường Bác, Ngô Mẫn cũng mở tin nhắn nhóm Weixin ra.

Trong nhóm vang lên tiếng tin nhắn âm thanh đầy đắc ý của Đường Lỗi: "Nhìn thấy chưa, đây là sính lễ tặng cho em gái Mộng Oánh của tôi đó, phải có bao nhiêu tài sản mới dám bỏ ra khoản tiền này chứ? Không có tài sản trăm tỷ sao có thể bỏ ra sính lễ hoành tráng như vậy được? Thế nào, ngưỡng mộ không?"
Nhìn thấy những quà tặng này, nghe thấy giọng nói đắc ý của Đường Lỗi.

Hà Diễm Mai cau mày, lẩm bẩm nói: "Đường Mộng Oánh từ lúc nào lại quen biết người giàu có như vậy, sính lễ này cũng hoành tráng thật, cũng sắp bằng một nửa nhà họ Đường rồi."
"Mẹ, không đúng lắm."
Đường Tùng cảm thấy không đúng lắm nói: "Sao Đường Mộng Oánh lại có thể quen biết người giàu có như vậy được, con cảm thấy sính lễ này cho chị Sở Sở đó, đây là sính lễ của cậu Ngụy, không phải buổi trưa cậu Ngụy nói sính lễ nhà anh ấy ít nhất cũng một trăm triệu sao, buổi trưa vừa nói buổi chiều đã sai người mang sính lễ đến tặng rồi."
Hà Diễm Mai vỗ đùi nói: "Đúng rồi, sao mẹ lại quên mất nhỉ, đây chắc chắn là sính lễ của cậu Ngụy tặng cho Sở Sở, tặng cho Đường Mộng Oánh gì chứ, đi, chúng ta đến biệt thự nhà họ Đường, lấy lại những thứ thuộc về chúng ta."
"Mẹ, đi."
Đường Tùng đứng dậy.

Hà Diễm Mai nhìn Đường Bác đang ngồi im, gọi to: "Đường Bác, ông còn ngây ra đó làm gì, đi nhanh lên."
"Ồ."
Lúc này Đường Bác mới phản ứng trở lại.

Cả nhà khí thế hùng hồn lên đường, đi về phía biệt thự lớn nhà họ Đường..

Bình Luận (0)
Comment