Long Vương Trở Lại

Chương 136


Sau khi Giang Thần rời khỏi nhà họ Đường, anh bắt xe đến tập đoàn Giang Long.

Còn đang trên xe, anh đã gọi điện cho Tần Niên.

"Quản gia Tần, bây giờ ai đang phụ trách ở tập đoàn Giang Long?"
“Cậu chủ, bây giờ do tôi tạm thời phụ trách."
"Ừ, chuẩn bị cho tôi một bộ âu phục, tôi sẽ lập tức đến đó."
Tần Niên không biết Giang Thần muốn làm gì, nhưng ông ấy vẫn đáp ứng nói: "Vâng, tôi sẽ đi thu xếp ngay."
Gọi điện thoại xong, Giang Thần ngồi ở trong xe, nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu, anh đã đến tập đoàn Giang Long.

Đây là một tòa nhà cao mười tám tầng.

Tòa nhà này từng là sản nghiệp của bốn gia tộc lớn, nhưng bây giờ không phải nữa, sau khi Tần Niên tiếp quản thì đổi tên và trở thành tòa nhà Giang Long.

Ở đây cũng chính là tổng bộ của tập đoàn Giang Long.

Tập đoàn Giang Long được thành lập vào ngày hôm qua, mặc dù đã có tin tức truyền ra bên ngoài.

Nhưng vẫn chưa chính thức công bố, tập đoàn Giang Long cũng chưa tổ chức họp báo.

Tuy nhiên, trên một số trang web tuyển dụng nhân tài đã xuất hiện không ít thông tin tập đoàn Giang Long tuyển dụng.

Trên là phó chủ tịch, dưới là nhân viên tổng hợp, nhân viên kinh doanh đều đang tuyển người.

Tập đoàn Giang Long tấn công mạnh mẽ và chiêu mộ nhân tài công tài nghệ cao, không ít người chưa có việc làm tích cực tranh giành và dự tính thử vận may.

Thậm chí, một số người có việc làm vẫn bị tập đoàn Giang Long hấp dẫn, cũng có nguyện vọng chuyển việc.

Bên ngoài tập đoàn Giang Long, một chiếc xe thể thao Lamborghini đang chạy đến, với một cú lui xe đẹp mắt, đỗ vào ga ra.

Cửa xe mở ra.


Một người phụ nữ xinh đẹp, mảnh mai trong bộ váy đỏ bước ra khỏi xe.

Lúc xuống xe, cô ta ra một cặp kính râm lớn đeo vào, che gần hết khuôn mặt.

Sự xuất hiện của người phụ nữ này đã làm dậy sóng ánh nhìn của nhiều người qua đường.

Cùng lúc đó, Đường Sở Sở cũng đã đến bên ngoài tòa nhà tập đoàn Giang Long.

Nhìn tòa nhà mười tám tầng, Đường Sở Sở có chút ngẩn ngơ.

Lúc này, cô cũng có chút căng thẳng.

Sắp được gặp lại người đã cứu mình mười năm trước.

Sắp được gặp lại người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã giải cứu cô khỏi tay của Tiêu Chiến.

Trong đầu cô hiện lên một cảnh tượng.

Cộc, cộc, cộc!
Tiếng giày giẫm trên mặt đất dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Chiếc mặt nạ quỷ hung dữ vẫn hiện lên trong tâm trí cô.

Sau chút thất thần, cô lập tức hít một hơi thật sâu và bước về phía tòa nhà tập đoàn.

Người phụ nữ mặc váy đỏ cũng đi tới, cô ta và Đường Sở Sở xuất hiện ở cửa gần như cùng một lúc.

Hai người đi đến, nhìn nhau một cái.

"Ơ?"
Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn Đường Sở Sở tháo kính râm xuống: "Sở Sở, là cậu sao?"
"Cậu, cậu là?"

Đường Sở Sở nhìn người phụ nữ cao gầy mặc váy đỏ, tóc xoăn gợn sóng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, nhất thời không nhận ra.

"Tớ là Hứa Tinh."
"A, Hứa Tinh, là cậu sao?"
Đường Sở Sở kêu lên.

Hứa Tinh là bạn học cấp ba của cô.

Bạn thân nhất thời học cấp ba.

Sau khi xảy ra chuyện, Hứa Tinh chuyển trường, nghe nói rằng cô ta đã đi sang nước ngoài du học.

Không ngờ lại gặp Hứa Tinh ở đây.

Hứa Tinh bước lên trước, cô ta nắm lấy tay Đường Sở Sở khuôn mặt xinh đẹp nở một ý cười: “Thật là trùng hợp, đi thôi, tìm một chỗ ngồi tán gẫu.”
"Được thôi."
Đường Sở Sở cũng rất kích động.

Đã mười năm không gặp nhau.

Cách tập đoàn Giang Long không xa, có một quán cà phê.

"Sở Sở, tớ mới trở về nước không lâu, chuyện của cậu tớ cũng có nghe nói tới, không ngờ những năm qua cậu lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy, may mà cậu qua khỏi."
“Đừng nói về tớ nữa, hãy nói về cậu đi, mười năm nay cậu đã chạy đi đâu vậy?”
"Haizz...."
Hứa Tinh thở dài nói: "Năm đó nhà bạn trai tớ xảy ra chuyện, tớ buồn lắm chứ, sau đó tớ cùng người nhà đến nước M, mới về nước gần đây thôi.

Gần đây mới hay tin con cháu nhà họ Giang vẫn còn sống, lại còn lấy được sản nghiệp nhà họ Giang từ trong tay bốn gia tộc lớn, tớ mới nghĩ rằng, hay là mình đến xem thử, sẵn tiện xin một chức phó tổng giám đốc ở đây luôn."
Nói xong, cô ta nhìn sang Đường Sở Sở.

"Đúng rồi, tớ cũng nghe đồn cậu bỏng nặng là do mười năm trước đã cứu một người từ biệt thự nhà họ Giang đúng không?"

"Ừ." Đường Sở Sở gật đầu.

"Đó là ai thế?" Hứa Tinh nhấp một ngụm cà phê nhìn Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở lắc đầu: "Tớ cũng không biết nữa, lúc tớ xông vào cứu thì người kia đã bị bắt lửa rồi.

Tình huống lúc đó lại khẩn cấp nên tớ không để ý, chỉ lo kéo người ta ra."
"Người đó không đi tìm cậu à?"
"Cái này thì..."
Đường Sở Sở bắt đầu lúng túng, suy nghĩ một chút, cô nói: "Chắc cũng tính là có tìm, có điều người đó mang mặt nạ quỷ, tớ cũng không biết nữa.

Hôm nay tớ đến tập đoàn Giang Long cũng chính vì gặp người đó nói vài việc."
"Là vậy sao?"
"Đúng rồi, bạn trai cậu mười năm trước là người nhà họ Giang sao? Sao tớ lại không biết nhỉ?"
Nghe đến đây, Hứa Tinh lại không khỏi thở dài: "Cũng quen nhau được mấy tháng đâu, bọn tớ định tốt nghiệp trung học rồi mới công khai.

Không ngờ chưa kịp đợi đến ngày tốt nghiệp thì nhà họ Giang lại xảy ra chuyện, haiz..."
Đường Sở Sở cũng tò mỏ: "Người đó tên gì vậy?"
"Giang Thần."
"Hả?"
Đường Sở Sở ngây ngẩn cả người.

"À, tớ nhớ rồi." Hứa Tinh chợt nói: "Lúc về nước tớ có nghe nói nhà họ Đường có chọn cho cậu một người con rể, hình như cũng tên Giang Thần, không ngờ lại trùng hợp như vậy."
"Đúng vậy, quá sức trùng hợp rồi." Lúc này Đường Sở Sở mới kịp hoàn hồn.

Họ Giang cũng là một họ phổ biến, nhiều người như vậy trùng tên trùng họ cũng không có gì lạ.

Hai người ở trong gian cà phê trò chuyện thêm một lúc, nói về chuyện mình đã gặp trong những năm vừa qua.

"Phải rồi..."
Đường Sở Sở nhìn Hứa Tinh ngồi đối diện, cô đang đắn đo, muốn nói rồi lại thôi.

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở lời: "Hôm qua có một cậu Giang bí ẩn đưa sính lễ đến nhà họ Đường, bảo là đưa cho tớ.

Hôm nay tớ đến là để tìm cậu Giang thần bí đó, bảo rằng tớ đã có chồng, mong anh ta thu lại sính lễ."
"Ồ?"
Hứa Tinh đầy hứng thú, cô ta cười hỏi thêm: "Đây chắc là người mười năm trước cậu đã cứu nhỉ, anh ta không nói mình tên gì à?"
Đường Sở Sở lắc đầu nói: "Không, tớ chỉ biết anh ta họ Giang, là chủ tịch tập đoàn Giang Long."

Hứa Tinh cười: "Cũng đúng, mười năm trước cậu cứu anh ta, giờ anh ta gửi sính lễ đến nhà họ Đường, rõ ràng là anh ta muốn kết hôn với cậu rồi."
"Nhưng tớ có chồng rồi mà, anh ấy tốt với tớ lắm, tớ cũng không định ly dị đâu." Đường Sở Sở khẽ lắc đầu.

"Cũng không biết người mà cậu cứu là ai nhỉ, hy vọng là Giang Thần."
Hứa Tinh lại than thở.

Giang Thần mà mối tình đầu của cô ta.

Đã qua rất nhiều năm, cô ta vẫn một mực không yêu đương với ai.

Cũng không cách nào quên đi đoạn tình cảm thời thanh xuân này.

Nói đến Giang Thần, Hứa Tình chợt có một linh cảm, cô ta nhìn Đường Sở Sở: "Sở Sở này, có khi nào người năm ấy cậu cứu chính là Giang Thần, chồng của cậu có khi nào lại là người nhà họ Giang?"
"Sao có thể chứ?"
Đường Sở Sở lắc đầu nguầy nguậy.

Chồng mình là người như thế nào mình hiểu rất rõ, anh sao có thể là cậu Giang được.

Đúng là chồng mình cũng có chút tiền bạc, nhưng tiền bạc cũng là nhờ lợi dụng chức vụ mà có, giờ đã bị đuổi khỏi quân tịch rồi.

Một bên vài trăm triệu một bên mấy chục tỉ, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác.

Hơn nữa cô cũng không tin chồng mình chính là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó.

Nếu đúng như thế, sao anh phải mang mặt nạ làm gì chứ?
Hứa Tinh cười nói: "Tớ cũng tin là không phải.

Chuyện đúng như thế thì cũng quá trùng hợp rồi.

Nếu có trường hợp hy hữu như vậy, Sở Sở, đừng trách người chị em này ra tay cướp chồng nhé."
"Con nhỏ chết tiệt này, bao nhiêu năm rồi mà tính cách vẫn như vậy, thích thì lấy đi, dù sao anh chồng Giang Thần ở nhà cũng tệ muốn chết, ngày nào cũng biếng nhác, một chút chí cầu tiến cũng chẳng có, đến tiền hút thuốc cũng phải xòe tay xin vợ."
"Được rồi, nếu cậu cũng đến tập đoàn Giang Long, vậy chúng ta cùng nhau gặp anh ta đi, nhìn xem người mà cậu đã cứu mười năm trước rốt cuộc là ai, xem người đó có phải bạn trai Giang Thần của tớ không."
Nghe thấy thế, Đường Sở Sở cũng có chút nảy sinh lòng mong đợi.

Mong đợi gặp người mình đã ra tay cứu mười năm trước.

Mong đợi được tận mắt nhìn thấy người đã quậy bốn gia tộc lớn đến gà chó không yên này..

Bình Luận (0)
Comment