Long Vương Trở Lại

Chương 166


Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi ra khỏi Bách Thảo Đường.
Bên ngoài.
Trên mặt Đường Sở Sở mang theo vẻ bất mãn, cô hỏi: “Giang Thần, anh làm gì vậy, sao có thể lấy món đồ quý giá như vậy chứ?”
“Tại sao không thể lấy, dù sao cũng không phải trả tiền mà.” Giang Thần bày ra vẻ mặt thản nhiên.
“Anh…”
Đường Sở Sở xụ mặt xuống.
Cô hít một hơi thật sâu: “Thôi, quên đi.”
Cô lại nợ cậu Giang thần bí kia một ân tình rồi.
Sau này quay lại thành phố Giang Trung, cô sẽ tìm cơ hội trả lại cho anh ta.
Nhân tiện cô phải nói với anh ta, sau này không cần phải đặc biệt chiếu cố cô nữa.
Cô là một người dân bình thường, những nhân vật lớn kia lại cứ đối tốt với cô, một lần thì không sao, nhưng lần nào cũng như vậy, chuyện này khiến cô được nhiều người quan tâm mà lại vừa mừng vừa lo.
Lấy được nhân sâm hoàng hậu ngàn năm xong, Giang Thần và Đường Sở Sở quyết định rời đi, lái xe quay trở về nhà họ Hà.
Còn chưa về tới nhà họ Hà bọn họ đã nhận được điện thoại của Đường Tùng.
“Chị, chị đang ở đâu vậy, anh họ Hà Thần đang muốn mời chị ra ngoài ăn cơm, chị nhanh đến đi.”
“Thôi đi, chị không đi đâu.”
“Chị, chị nhanh đến đi, anh Hà Thần mời riêng chị đấy, bọn em đang ở Đại Thực Phủ, chính là nhà hàng xa hoa sang trọng nhất Giang Bắc này đó.”
“Được rồi.”
Đường Sở Sở cúp điện thoại, cô nhìn sang Giang Thần rồi nói: “Hà Thần mời đến Đại Thực Phủ ăn cơm tối.”
“Vậy đi thôi.”
Giang Thần mở định vị ra, anh tìm vị trí một lúc rồi bắt đầu lái xe.
Cùng lúc đó.
Đào Bạch đã sớm rời khỏi hội trường đấu giá của Bách Thảo Đường.
Trong một khách sạn năm sao, trên phòng tổng thống.
“Tức chết tôi rồi.”
Khuôn mặt Đào Bạch lúc trắng bệch lúc tái méc.

Ông ta là một thần y, cho dù có thế nào đi nữa thì ông ta cũng là đối tượng được mọi người tâng bốc bợ đỡ.

Hôm nay ông ta đã tự nói ra thân phận của bản thân rồi, thế mà lại bị một thằng nhóc con không coi ra gì.
Trước mặt ông ta là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt tôn kính nói: “Ông Đào, đã tra ra thân phận của tên nhóc kia rồi.”
“Nói.” Trên mặt Đào Bạch hiện lên ý muốn tàn độc, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Dám đối đầu với tôi, đúng là tự tìm đường chết.

Tôi muốn tên đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
“Tên nhóc này tên là Giang Thần, đến từ thành phố Giang Trung, cưới con gái của nhà họ Đường, mà nhà họ Đường kia lại là một gia tộc không mấy có tiếng tăm, tài sản của toàn bộ gia tộc tính toán ra cũng chỉ hơn mười triệu.”
“Hừ.”
Đào Bạch siết chặt hai tay.
“Một tên ở rể của gia tộc bậc trung cũng dám ngang ngược trước mặt tôi.”
“Ông Đào…”
Người đàn ông trung niên muốn nói lại thôi.
“Ấp a ấp úng cái gì, nói…”
“Vâng.”
Lúc này người đàn ông trung niên kia mới mở miệng, nói: “Tuy rằng tên Giang Thần này chỉ là một phế vật, nhưng vợ anh ta, Đường Sở Sở không phải người bình thường, cô ta có quan hệ khá tốt với không ít những nhân vật lớn, theo tin đồn vì mười năm trước cô ta từng cứu một người…”
Người đàn ông trung niên nói ra mọi tin tức mà ông ta biết được từng chút một.
“Đây là nguyên nhân mà Bách Thảo Đường tặng cho cô ta nhân sâm hoàng hậu ngàn năm sao?”
Khuôn mặt Đào Bạch cũng trở nên cứng lại.
Cậu Giang thần bí?
Đây rốt cuộc là người nào?
Ông ta đi khắp cả nước, cũng thường xuyên đến thành phố Giang Trung, nhưng chưa từng nghe nói đến thành phố Giang Trung lại có một cậu Giang thần bí bản lĩnh như vậy.
“Nhà họ Giang mười năm trước sao?”
Ông ta híp mắt.
Đến cả người nhà họ Giang vào mười năm trước ông ta còn không thèm để ý đến, huống chỉ là con cháu của nhà họ Giang mười năm sau.

Ông ta là thần y, kết bạn trên khắp đất nước.
Quen biết rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn.
Thậm chí còn có nhiều ông lớn phải nịnh bợ ông ta.
Bởi vì, càng có tiền, lại càng sợ chết.
“Ông Đào, tôi còn điều tra được, Giang Thần và Đường Sở Sở đến Giang Bắc là để mừng thọ bà ngoại Đường Sở Sở, tổ chức vào ngày mai.”
“Tốt lắm.”
Khuôn mặt của Đào Bạch u ám đến đáng sợ.
Trong mắt của ông ta, Giang Thần cũng chỉ là một người sắp chết.
Mà nhà họ Hà, cũng xong rồi.
Giang Thần lái xe đến Đại Thực Phủ.
Lên tới tầng ba, tại phòng riêng sang trọng.
Bên trong phòng này đã có không ít người đến.
Đây đều là những người thuộc thế hệ sau của nhà họ Hà, đứng đầu chính là Hà Thần.
Lúc này, Hà Thần đang trò chuyện với một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi.
Người thanh niên đó mặc chiếc áo phông trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, trên tay đeo đồng hồ hàng hiệu, toàn bộ cơ thể đều là hàng xa xỉ, chỉ riêng một chiếc đồng hồ thôi mà giá trị cũng lên đến mấy chục vạn.
Đây là người nhà họ Hứa, tên là Hứa Áo, là bạn của Hà Thần.
Nhưng mà trong mắt Hà Thần, ai cũng là bạn hết.
Còn trong mắt Hứa Áo, Hà Thần chỉ là một cái rắm.
Nếu không phải Hà Thần nói hôm nay muốn giới thiệu cho anh ta một cô gái xinh đẹp thì anh ta cũng lười đến.
“Anh Áo, tôi thật sự không lừa anh, em họ của tôi xinh đẹp như tiên giáng trần vậy, nhan sắc ấy không thể chê nổi.

Mặc dù em ấy đã có chồng rồi, nhưng chồng em ấy lại là một kẻ vô dụng, hai người bọn họ còn chẳng ngủ chung nữa.”
“Tôi có thể làm chứng.”
Đường Tùng mở miệng nói: “Chị tôi và tên Giang Thần vô dụng kia thực sự không ở chung phòng, nhưng mà những người theo đuổi chị tôi đều là kẻ có tiền, nhà họ Ngụy đều biết cậu Ngụy đã theo đuổi chị của tôi lâu như vậy, ngoài ra còn có cậu Giang đầy thần bí kia, đây đều là những người nhiều tiền đấy, khi thì tặng xe, khi thì muốn tặng biệt thự.”

Ý của Đường Tùng vô cùng rõ ràng.
Muốn theo đuổi chị cậu ta, vậy thì phải tặng quà cáp đắt tiền.
Hơn nữa giá trị quà tặng không thể thấp hơn của cậu Ngụy và cậu Giang.
Vào đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Giang Thần và Đường Sở Sở đã đến.
Người ở trong phòng riêng đứng dậy.
Hà Thần vội vàng bước tới, anh ta tiến đến trước mặt Đường Sở Sở, lôi kéo tay cô đi đến bên cạnh Hứa Áo, giới thiệu: “Sở Sở, đây là cậu Hứa Áo của nhà họ Hứa, khối tài sản của nhà cậu Hứa lên đến hơn mười vạn.”
Hứa Áo nhìn sang Đường Sở Sở, chỉ trong nháy mắt anh ta đã bị vẻ đẹp của Đường Sở Sở hấp dẫn.
Anh ta chăm chú nhìn Đường Sở Sở.
Nhìn từ đầu đến chân.
Ngũ quan tỉnh xảo, tóc đen dài, làn da trắng nõn, dáng người lại yêu kiều thướt tha, chuẩn hình chữ S, toàn thân cô toát ra sự quyến rũ.
“Là của tôi, của tôi.”
Lúc này, trong lòng anh ta đang không ngừng gào thét.
Trên mặt lại tỏ vẻ thong dong không vướng bận, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, coi như tôi chịu thiệt một chút đi, cô ta miễn cưỡng cũng có thể làm bạn gái của tôi.”
Nói xong, anh ta vỗ bả vai Hà Thần: “Hà Thần, nếu không có gì xảy ra, về sau nhà họ Hứa sẽ giúp đỡ cho nhà họ Hà.”
Hà Thần vô cùng mừng rỡ, anh ta vội vàng nói: “Cảm ơn anh Áo.”
Nói xong, anh ta chỉ vào ghế dựa nói: “Sở Sở, em ngồi xuống đây, hôm nay em uống với anh Áo vài ly đi.”
Lúc này sắc mặt Đường Sở Sở vô cùng khó coi.
Cô đến đây vì nể mặt người nhà.
Không ngờ, Hà Thần này còn kêu người ngoài đến, còn muốn cô mời rượu người ngoài.
Còn Giang Thần thì mỉm cười nhìn Hứa Áo, anh nói: “Anh là cậu Hứa của nhà họ Hứa sao, vậy Hứa Chí là gì của anh, Hứa Vi là gì của anh?”
Hứa Áo liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, nhìn thấy anh ăn mặc bình thường, anh ta không khỏi khinh bỉ nói: “Hứa Chí và Hứa Vi đều là anh em họ của tôi.”
“Vậy sao.” Giang Thần cười nhạt, sau đó anh nhìn sang Đường Sở Sở: “Vợ à, mấy khi được cậu Hứa xem trọng em, em cứ uống với anh ta vài ly đi, chỗ này buồn chán quá anh ra ngoài đi dạo một lúc.”
“Giang Thần…”
Đường Sở Sở mở miệng gọi anh.
Nhưng, Giang Thần đã xoay người bước ra ngoài rồi.
Cô nhíu mày, thầm nói: “Giang Thần, anh đang làm cái gì vậy?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở vô cùng bất đắc dĩ, cô đành phải ngồi xuống.
Ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không quá lo lắng Hứa Áo dám làm gì không phải với cô.
Giang Thần bước ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi.

Anh rút ra một điếu thuốc, sau đó mới lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Ngụy Quang.
Nhận được điện thoại của Giang Thần, Ngụy Quang bị dọa muốn vỡ mật, ông ta vội vàng cầm lấy điện thoại nghe máy.
“Chủ… Chủ soái, có chuyện gì vậy ạ?”
Giang Thần thản nhiên nói: “Ông gọi điện cho Hứa Chí đi, nói với anh ta, tôi đang ở Đại Thực Phủ, nhà họ Hứa có phải có kẻ gọi là Hứa Áo không? Tên đó muốn vợ tôi mời rượu anh ta, trước đây tôi đã từng nói rồi, vợ của tôi mời người khác uống rượu chính là có giá trên trời, uống một ly một trăm triệu.”
Nói xong, Giang Thần lập tức cúp điện thoại.
Sau đó anh lại tiến vào, trở lại phòng riêng.
Đường Sở Sở ngồi ở bên cạnh Hứa Áo.
Hứa Áo thể hiện bản thân như là một ông lớn vậy, vô cùng nhiệt tình, không ngừng khui rượu ra mời mọi người uống.
Anh ta còn tự mình rót một ly cho Đường Sở Sở, anh ta đưa đến trước mặt cô, trên mặt toàn là ý cười: “Sở Sở, lần đầu gặp mặt, uống một ly đi.”
“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Đường Sở Sở vừa mới từ chối, Giang Thần đã tiến vào, anh ngồi xuống bên cạnh Đường Sở Sở, cười nói: “Vợ à, mấy khi được cậu Hứa mời rượu, sao em lại từ chối vậy chứ.

Nhà họ Hứa là gia tộc lớn đấy, vẫn luôn nằm trong Thương Minh Năm Tỉnh các gia tộc lớn ở Giang Bắc này.

Làm quen với cậu Hứa, đối với chúng ta cũng rất có lợi.”
Vẻ mặt Hứa Áo vô cùng đắc ý, anh ta giơ tay nói: “Đấy, Sở Sở, tôi nghe nói, cô cũng có nhà máy, sau này có nhà họ Hứa chiếu cố, cô cứ ngồi yên cũng kiếm được tiền.”
Đường Sở Sở biết dưới tình huống này cô không thể từ chối được nữa, đành phải bưng ly rượu lên.
Sau đó, Hứa Áo không ngừng rót rượu.
Đường Sở Sở cũng không định uống, nhưng Giang Thần cứ khuyên cô.
Hà Thần và những người khác trong nhà họ Hà cũng nhiệt tình khuyên cô.
“Không, không được rồi, tôi không thể uống nữa.”
Uống được mấy ly, khuôn mặt Đường Sở Sở đã đỏ ửng hết lên, đỏ lên giống như quả táo vậy.
“Sở Sở, đây chính là cậu chủ nhà họ Hứa đấy, cô không nghĩ cho chính mình, cũng nên nghĩ cho gia đình đi chứ.”
“Đúng vậy, hôm nay cô làm cho cậu Hứa đây vui vẻ, buổi tối đi thuê phòng, sau này có cậu Hứa chiếu cố chúng ta sẽ tốt lên.”
Người nhà họ Hà không ngừng mở miệng.
Còn Giang Thần, anh tựa lưng vào ghế, một câu cũng không nói.
Hứa Áo cười lớn: “Ha ha, đúng vậy, uống rượu rồi đi thuê phòng, sau này tôi sẽ nâng đỡ các người, cùng nhau kiếm tiền.”
Anh ta nhìn sang Đường Sở Sở, thấy khuôn mặt cô đỏ ửng, trong lòng vô cùng sung sướng..

Bình Luận (0)
Comment