Long Vương Trở Lại

Chương 244

Chương 244

Giang Thần cao giọng gầm lên: “Không giáo huấn bọn họ một trận, không phải sau này còn tiếp tục khoa môi múa mép sao?”

“Đúng.”

Phương Vĩnh Cát thuận theo ý của Giang Thần, nhất thời gầm lên: “Năm mươi cái còn chưa đủ ấy, mỗi người tự tát mình một trăm cái.”

Diệp Hùng nghe thấy vậy, lập tức hiểu được ý của Giang Thần, nhấc chân bước về phía người đàn ông ở gần mình nhất, hét lên: “Còn đơ ra đấy làm gì, công không mau vả đi.”

Dứt lời ông ta lập tức đạp cho tổng giám đốc già của công ty một cước ngã lăn xuống đất.

Nhưng, ông ta cũng không dám nhiều lời, một lần nữa bò dậy, quỳ trên mặt đất, liên tục tự vả vào mặt mình.

Bởi vì công ty của ông ta cũng đang hợp tác với Thiên Quân, chỉ cần một câu nói của Thiên Quân, công ty của ông ta sẽ lập tức phá sản.

‘Chát chát chát’

Một người bắt đầu tát, những người khác cũng lập tức làm theo.

Hiện tại ở hội trường chỉ có âm thanh của tiếng tát.

Những người khác cũng đang hít khí lạnh.

Cảnh tượng này đúng là trăm năm khó gặp.

“Ôi, các người, các người đang làm cái gì vậy, mau đứng lên, tất cả đều dừng lại.” Đường Sở Sở gấp gáp đến mức sắp khóc.

Chỉ là vài câu nói mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lao, không đến mức bị phạt như vậy.

Vẻ mặt cô khẩn cầu nhìn ba đại nhân vật tôn kính, cầu xin nói: “Mau, mau bảo bảo họ dừng lại đi.”

Giang Thần nhìn những người đang tự vả vào mặt mình nói: “Vợ tôi mềm lòng, tha cho các người, còn không mau cảm ơn, về sau còn dám nói linh tinh, hậu quả các người tự mình biết.”

Giang Thần cất lời, Diệp Hùng mới nhẹ hất tay nói: “Được rồi, đứng dậy hết đi.”

Lúc này đám người đang quỳ trên mặt đất mới dừng tay lại.

Bọn họ đứng lên liền đứng gọn sang một bên, không dám làm loạn.

Giang Thần kéo Đường Sở Sở, cười nói: “Vợ, còn không mau cảm ơn bọn họ.”

Nghe thấy vậy Đường Sở Sở lập tức phản ứng lại, nhìn Diệp Hùng, Cổ Dật Hiên và Phương Vĩnh Cát với khuôn mặt cảm kích, vội vàng nói: “Cảm ơn ba vị rất nhiều.”

“Sở Sở, chỉ cần cô cao hứng, giây phút nào tôi cũng có thể khiến bọn họ phá sản.” Diệp Hùng cười hào sảng.

Lời vừa nói ra đã dọa cho đám người này một phen hú vía.

Thậm chí có người còn bị dọa cho đến mức ngã nhào xuống đất, sau đó lập tức quỳ hai gối, cầu xin nói: “Tổng giám đốc Diệp, tôi sai rồi, tôi không nên nói linh tinh, xin ông cho tôi một cơ hội.”

“Cút.”

Diệp Hùng đạp một cước.

Người này lập tức ngồi dậy, vừa lăn vừa bò rời khỏi bữa tiệc

Đường Sở Sở vẻ mặt nghi hoặc nhìn mấy người, dò hỏi: “Tôi, tôi không quen các người, tại sao các người lại ra mặt giúp tôi, các người mẫu giải thích đi chứ, nếu không, bên ngoài lại lan truyền chuyện vô căn cứ.”

Bình Luận (0)
Comment