Long Vương Trở Lại

Chương 389

Chương 389

Sắc mặt Liễu Thông trở nên âm u hẳn đi.

Anh ta đã bỏ ra biết bao công sức vì Vĩnh Thái.

Thành quả sắp về đến tay rồi thì giữa đường lại lòi ra Đường Sở Sở.

Nhưng anh ta cũng chẳng dám tranh giành với Đường Sở Sở.

Bởi vì cô có quan hệ thân thiết với tập đoàn Thiên Quân và Dược Phẩm Trường Sinh.

Vả lại một thời gian trước trong bữa tiệc của Lâm Y, cảnh tượng mấy chục sếp lớn đều quỳ gối trước cô vẫn còn rõ rành rành trong đầu anh ta.

Nếu giờ chọc tới Đường Sở Sở, để cô gọi điện thoại cho Diệp Hùng thì Liễu Thông coi như xong đời.

Một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Tiêu còn chả dám dây dưa tới Diệp Hùng, hơn nữa nhà họ Liễu còn kém xa nhà họ Tiêu.

Giờ lấy lại được tiền cho vay đã là tốt lắm rồi.

Sau khi nghĩ thông suốt, sắc mặt Liễu Thông trở nên thoải mái hơn một chút, anh ta vừa cười vừa nói: “Hóa ra Đường tổng tới thu mua lại Vĩnh Thái, vừa hay tôi cũng đến đây đòi nợ, Vĩnh Thái có nợ chúng tôi mười triệu, cộng cả lãi tổng cộng là mười lăm triệu, đây là giấy nợ.

Đường Sở Sở cầm lấy tờ giấy nợ, vừa đọc thì thấy tiền gốc là mười triệu, kỳ hạn vay ba tháng, lãi năm triệu.”

Cô lập tức sầm mặt: “Ba tháng mà lãi những năm triệu, này là còn gớm hơn cả vay lạng lãi đó, thế này giống vay tiền phạm pháp hơn mới phải, Vĩnh Thái không đồng ý với chỗ tiền này, muốn chúng tôi trả tiền thì cứ theo thủ tục chính quy mà làm.”

Giang Thần thấy cô như vậy thì mặt lộ ra tia tự hào.

Đường Sở Sở cũng có bản lĩnh đấy chứ!

“Cái này…” Liễu Thông cũng lộ ra vẻ khó xử, đây đúng thật là vay tiền phạm pháp, hoàn toàn không được pháp luật công nhận.

“Vậy, tôi chỉ cần tiền gốc thôi được không?”

Liễu Thông chịu thua trước Đường Sở Sở rồi.

“Cậu chủ Liễu, anh làm gì vậy, năm triệu lận đó, sao anh có thể nói không cần là không cần chứ.” Cô gái xinh đẹp đang ngồi ở sô pha nghe thấy thế thì vô cùng sốt ruột.

Liễu Thông đã hứa với cô ta rằng chỉ cần lấy được Vĩnh Thái thì sẽ cho cô ta một triệu.

Giờ thì không chỉ không giành được Vĩnh Thái mà còn không lấy được cả lãi.

Cô ta đứng phắt dậy, chỉ thẳng mặt Đường Sở Sở, mắng: “Cô là ai, ở đây có chuyện của cô à, mau cút cho tôi…”

“Bốp…”

Liễu Thông trở tay tát cho cô gái trẻ kia một bạt tai.

Cái tát này cũng không hề nhẹ, cô gái kia bị đánh đến nỗi lảo đảo ngã ra ghế sô pha đằng sau, khóe miệng lập tức ứa máu tươi.

“Đường tổng, cô ta chỉ là một con điếm, chưa từng thấy qua người học sâu hiểu rộng, cho nên mới không biết thân phận của Đường tổng, mong cô bỏ đừng chấp nhặt.”

Đường Sở Sở cũng lười không thèm chấp cô ta, cô thu lại giấy nợ rồi nói: “Tôi nhận mười triệu tiền nợ, anh về trước đi, đợi sau khi tôi giải quyết mọi chuyện sẽ gọi thông báo cho anh.”

“Vâng.”

Liễu Thông không dám nói chữ ”không”.

Sau đó anh ta lôi cô gái vừa bị mình tát cho ngốc người kia rời khỏi phòng làm việc.

Bình Luận (0)
Comment