Long Vương Trở Lại

Chương 431

Chương 431

Chiếc mặt nạ quỷ hung dữ vẫn hiện lên trong tâm trí cô.

Sau chút thất thần, cô lập tức hít một hơi thật sâu và bước về phía tòa nhà tập đoàn.

Người phụ nữ mặc váy đỏ cũng đi tới, cô ta và Đường Sở Sở xuất hiện ở cửa gần như cùng một lúc.

Hai người đi đến, nhìn nhau một cái.

“Ơ?”

Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn Đường Sở Sở tháo kính râm xuống: “Sở Sở, là cậu sao?”

“Cậu, cậu là?”

Đường Sở Sở nhìn người phụ nữ cao gầy mặc váy đỏ, tóc xoăn gợn sóng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, nhất thời không nhận ra.

“Tớ là Hứa Tinh.”

“A, Hứa Tinh, là cậu sao?”

Đường Sở Sở kêu lên.

Hứa Tinh là bạn học cấp ba của cô.

Bạn thân nhất thời học cấp ba.

Sau khi xảy ra chuyện, Hứa Tinh chuyển trường, nghe nói rằng cô ta đã đi sang nước ngoài du học.

Không ngờ lại gặp Hứa Tinh ở đây.

Hứa Tinh bước lên trước, cô ta nắm lấy tay Đường Sở Sở khuôn mặt xinh đẹp nở một ý cười: “Thật là trùng hợp, đi thôi, tìm một chỗ ngồi tán gẫu.”

“Được thôi.”

Đường Sở Sở cũng rất kích động.

Đã mười năm không gặp nhau.

Cách tập đoàn Giang Long không xa, có một quán cà phê.

“Sở Sở, tớ mới trở về nước không lâu, chuyện của cậu tớ cũng có nghe nói tới, không ngờ những năm qua cậu lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy, may mà cậu qua khỏi.”

“Đừng nói về tớ nữa, hãy nói về cậu đi, mười năm nay cậu đã chạy đi đâu vậy?”

“Haizz….”

Hứa Tinh thở dài nói: “Năm đó nhà bạn trai tớ xảy ra chuyện, tớ buồn lắm chứ, sau đó tớ cùng người nhà đến nước M, mới về nước gần đây thôi. Gần đây mới hay tin con cháu nhà họ Giang vẫn còn sống, lại còn lấy được sản nghiệp nhà họ Giang từ trong tay bốn gia tộc lớn, tớ mới nghĩ rằng, hay là mình đến xem thử, sẵn tiện xin một chức phó tổng giám đốc ở đây luôn.”

Nói xong, cô ta nhìn sang Đường Sở Sở.

“Đúng rồi, tớ cũng nghe đồn cậu bỏng nặng là do mười năm trước đã cứu một người từ biệt thự nhà họ Giang đúng không?”

“Ừ.” Đường Sở Sở gật đầu.

“Đó là ai thế?” Hứa Tinh nhấp một ngụm cà phê nhìn Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa, lúc tớ xông vào cứu thì người kia đã bị bắt lửa rồi. Tình huống lúc đó lại khẩn cấp nên tớ không để ý, chỉ lo kéo người ta ra.”

“Người đó không đi tìm cậu à?”

“Cái này thì…”

Bình Luận (0)
Comment