Long Vương Trở Lại

Chương 436

Chương 436

Nhưng tháo mặt nạ xuống rồi, sau này sao có thể sống chung với Đường Sở Sở?

Khi chiếc mặt nạ được tháo xuống, bại lộ thân phận thật, như vậy Đường Sở Sở chỉ có kính sợ anh, tôn trọng anh chứ không tồn tại chút tình yêu nào.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh bèn đè nén cảm xúc xuống.

Tay anh dừng lại, nói: “Bây giờ chưa phải là lúc, chờ thời cơ chín muồi, lúc đó em tự biết trông tôi ra sao thôi. Nếu không còn chuyện gì thì mời cô Đường về cho, tôi vẫn còn việc phải giải quyết.”

Đường Sở Sở thất vọng ra mặt.

Người đã được gặp, nhưng lại không cách nào trông được diện mạo.

Cô đứng dậy nói: “Tôi sẽ bảo người trả sính lễ về.”

“Tôi đã bảo là không cần rồi.” Giang Thần quả quyết nói: “Em không muốn ly dị thì cũng không cần xem đó là sính lễ, cứ xem đó là quả đáp trả ơn cứu mạng được rồi.”

Giang Thần nhấn mạnh, thái độ kiên quyết, căn bản không cho Đường Sở Sở cơ hội từ chối.

“Thế thì… Cảm ơn nhé.”

Đường Sở Sở không nhiều lời nữa, xoay người rời khỏi phòng.

Phù!

Khi cô vừa đi, Giang Thần mới dám thở phào nhẹ nhõm gỡ mặt nạ xuống, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

“Mình chỉ muốn tặng chút quà mọn thôi, không ngờ lại lòi thêm cả đống rắc rối như vậy, giờ thì hay rồi, phải dùng cả hai thân phận để chung sống với Đường Sở Sở.”

Chính vì gặp Đường Sở Sở nên anh mới đến tập đoàn Giang Long.

Sau cuộc gặp mặt, anh lập tức thay lại bộ quần áo trông vô cùng bình thường.

“Mặc mấy bộ này vẫn quen hơn.”

Giang Thần lẩm bẩm, bước ra phòng chủ tịch, đến thang máy riêng xuống lầu. Ra khỏi tòa nhà Giang Long, anh đứng bên đường chờ xe đến.

Đường Sở Sở cũng mang vẻ mặt tiếc nuối đi từ trong ra.

Dù đã gặp được người mà mình vẫn hằng mong được gặp, nhưng cuối cùng lại không được nhìn thấy diện mạo người ta.

Nhưng khí chất mạnh mẽ ấy của anh, từng lời nói từng hành động như có khả năng chi phối suy nghĩ của người khác.

Ngay lúc này, Đường Sở Sợ chợt nhìn thấy Giang Thần đang đứng bên lề đường. Cô không khỏi bất ngờ, vừa đi đến vừa gọi: “Giang Thần! Sao anh lại ở đây?”

“Hả?”

Nghe tiếng gọi, Giang Thần quay người nhìn lại.

Thấy Đường Sở Sở xuất hiện ngay sau lưng mình, anh lúng túng gãi đầu: “Sở… Sở Sở, sao em cũng ở đây thế?”

“Anh… Theo dõi em à?”

Nhìn vẻ hoảng loạn của Giang Thần, Đường Sở Sở hiểu ra, sắc mặt cô tối sầm lại: “Giang Thần, anh không tin em? Cho nên mới theo em đến tận đây có đúng không?”

Giang Thần không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment