Long Vương Trở Lại

Chương 746

Chương 746

Điền Long nói thẳng: “Giang Thần đã tạm rời cương vị công tác, không còn là Hắc Long, không còn là một trong ngũ đại soái, vậy mà Tiêu Dao Vương lại ra tay giúp đỡ Giang Thần, chẳng lẽ anh không biết có biết bao kẻ muốn cậu ta chết?”

Tiêu Dao Vương nhìn Điền Long, rồi nói: “Ừ thì tôi không biết thật mà, chẳng lẽ anh Điền đây muốn Giang Thần chết, mặc dù cậu ta đã cách chức, nhưng dầu gì cũng từng lập vô số chiến công, bảo vệ biên giới Nam Hoang nhiều năm, là Chiến thần của nước Trung Quốc chúng ta, hơn nữa cậu ta còn đang cầm hình kiếm trong tay, không giữ chức nhưng vẫn chẳng khác gì đang giữ chức”

“Bộp!”

Sắc mặt Điền Long lập tức trầm xuống, ông ta vỗ bàn một cái, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tiêu Dao Vương, tôi cảnh cáo anh, chuyện của Giang Thần tốt nhất là anh đừng có xen vào kẻo rước họa vào thân. Bằng không, ông trời cũng không cứu được anh.”

“Ngang ngược.”

Tính Tiêu Dao Vương cũng nóng, dám nổi quạu trước mặt ông ta, ông ta càng nổi quạu hơn, ông ta đứng lên quát: “Điền Long, đây là Giang Trung, một phần ba đất này là địa bàn của tôi, tất cả do tôi định đoạt.”

“Được lắm”

Điền Long lạnh lùng nhìn Tiêu Dao Vương, không muốn nói nhiều mà lập tức xoay người rời đi.

Sau khi ông ta rời đi, Tiêu Dao Vương mới ngồi xuống.

Những lời Giang Thần nói ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Ông không ngờ nhanh như vậy đã có người tìm tới cửa.

Điền Long là quan chức cấp cao trong cơ quan đầu não của chính phủ kinh đô.

Ông ta là trưởng ban hành chính, quản lý mọi viên chức, có thể nói là dưới một người mà trên ngàn người.

Điền Long tìm tới cảnh cáo ông, bảo ông đừng để tâm tới chuyện của Giang Thần.

“Xem ra, kinh đô loạn thật rồi”

Sắc mặt ông ta có chút âm u.

Điền Long vừa rời đi không lâu thì lại có người tới tìm.

“Ha ha, anh Tiêu Dao, muốn gặp anh có tí mà khó còn hơn lên trời nữa, mới ló đầu tới cửa chút xíu thôi mà đã bị chặn lại rồi.”

Tiếng cười của ai đó vang lên.

Vừa thấy người tới thì sắc mặt Tiêu Dao Vương lại càng trở nên nghiêm trọng.

Người này mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo cả kính râm.

“Thiên Tử, sao anh lại đến Giang Trung?” Tiêu Dao Vương nhìn người đàn ông xuất hiện ở phòng làm việc của mình và hỏi với sắc mặt nghiêm trọng.

Người tới không ai khác mà chính là người đứng đầu ngũ đại soái – Thiên Tử, cũng chính là đại nguyên soái của Trung Quốc, chịu trách nhiệm quản lý tất cả quân sĩ.

Thấy Tiêu Dao Vương đứng đầu năm quân thế thôi, nhưng một khi Thiên Tử đã ra lệnh thì đến cả Tiêu Dao Vương cũng phải ngoan ngoãn điều quân theo ý của ông ta.

Tuy nhiên, Thiên Tử vẫn không cách nào điều động quân Hắc Long.

Bởi vì quân Hắc Long cực kỳ đặc biệt.

Đây không phải quân đội biên chế trong nước, mà là quân đội trấn thủ biên cương.

Quân Hắc Long chỉ nhận lệnh của Hắc Long.

Hắc Long tiền nhiệm đã tử trận, quân Hắc Long cũng từ đó mà không có chủ soái, mãi đến khi Giang Thần xuất hiện, và rồi lúc này, anh mới trở thành chủ soái tân nhiệm của quân Hắc Long.

Thiên Tử đi tới và ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt chéo, thấy sắc mặt Tiêu Dao Vương có chút âm u bèn cười nói: ‘Sao vậy, lẽ nào anh Tiêu Dao đây không chào đón tôi?”

“Làm gì có…”

Sắc mặt Tiêu Dao Vương dịu lại, ông ta cười hỏi: “Thiên Tử anh bận rộn, một ngày trăm công ngàn việc, sao không ở kinh đô lo việc mà chạy tới Giang Trung này làm gì?”

Thiên Tử cười đáp: “Cũng chẳng có gì, chẳng qua là Giang Trung sắp diễn ra đại hội y học, mà giờ biên cương cũng thái bình, nên tôi tự thưởng cho bản thân nửa tháng nghỉ ngơi để đến thành phố Giang Trung thăm thú, nói chung là để xem sự kiện thường niên của nước Trung Quốc chúng ta ấy mà, sẵn tiện thăm luôn ông bạn cũ.”

Thiên Tử nói thì nói vậy, nhưng Tiêu Dao Vương thừa biết rằng Thiên Tử đến Giang Trung không phải chỉ để mua vui.

Tiêu Dao Vương không nói gì, chỉ ngồi xuống một bên.

Thiên Tử nói tiếp: “À đúng rồi, tôi nghe nói Hắc Long chưa chết mà đang có mặt ở Giang Trung, lại còn là con rể của nhà họ Đường. Đêm qua, cậu ta còn gọi điện thoại cho anh, bảo anh đích thân điều quân giúp cậu ta giải quyết phiền phức nữa mà nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment