Long Vương Trở Lại

Chương 8


Giang Thần nhún vai, nói: “Gì mà vì anh chứ, anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sao có thể biết một nhân vật lớn như Diệp Hùng được.”
“Xì, anh ít giả bộ thôi, Đế Vương Cư của anh lại là chuyện gì đây?”
Giang Thần giải thích: “Sao anh có thể ở nổi Đế Vương Cư chứ.

Đế Vương Cư là của một người bạn lớn lên cùng anh ở trại trẻ mồ côi, biết anh không có chỗ nào để ở, nên kêu anh vào ở Đế Vương Cư, giúp cậu ấy trông nhà.”
“Thật hay giả đấy?” Trên mặt Đường Sở Sở lộ vẻ nghi ngờ.

“Tất nhiên là thật.

Sao? Chẳng lẽ Đế Vương Cư không phải của anh, nên muốn ly hôn với anh à? Thì ra em là người hám lợi thế à?”
“Không đời nào!” Đường Sở Sở trề miệng, nói: “Anh đã chữa khỏi cho em, để em sống lại lần nữa.

Em đã gả cho anh rồi, thì em chính là vợ anh.

Nghèo cũng không sao, sau này chị đây nuôi anh!”
“Sở Sở, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
Ngay lúc này, có một người phụ nữ xông đến, nhào lên trước cửa xe.

Đầu tóc cô ta rối bù, khuôn mặt còn bị sưng đỏ, chắc là đã bị người ta đánh.

Cô ta là Ngô Giai Giai.

Ngô Giai Giai vừa đến, Trần Lâm đã đi qua, túm lấy đầu tóc cô ta, đập mạnh vào xe, đập mạnh đến mức khiến cô ta đầu váng mắt hoa.

“Con đĩ thối tha, đều là tại mày, tao mới bị mất việc.

Ông đây giết chết mày!”
“Anh Giang…” Tiểu Hắc ngồi ở ghế lái lên tiếng.

Giang Thần khẽ xua tay, nói: “Chuyện nhỏ, không cần để ý, đi thôi.”
“Chồng à, này…” Đường Sở Sở nhìn thấy Ngô Giai Giai bị đánh đến thương tích đầy mình, đầu bị đập đến chảy máu, trên mặt lộ vẻ lo lắng, hỏi: “Chồng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Giang Thần cười: “Mâu thuẫn giữa cặp tình nhân người ta, chúng ta đừng xen vào.”
“Sở Sở, tôi sai rồi, nể tình chúng ta là bạn học, cô hãy cầu xin chủ tịch hội đồng quản trị đừng đuổi việc tôi được không, hu hu…”
Ngoài xe, truyền đến tiếng khóc của Ngô Giai Giai.

Đường Sở Sở nhớ lại yêu cầu của Ngô Giai Giai trước đó, trong lòng cô lập tức tức giận.

Ngô Giai Giai này thế mà bảo cô lên giường với người đàn ông khác.

Nghĩ đến đây, cô bấm cửa kính xe lên.

“Sở Sở, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.


Tôi có mắt như mù, không biết cô quen với chủ tịch hội đồng quản trị.

Xin cô cho tôi một cơ hội, tôi cầu xin cô.”
Sau khi Trần Lâm đánh cô ta một trận, cũng đi đến trước ghế lái, lấy ra một gói thuốc một trăm tệ một gói, lấy ra một điếu đưa qua: “Người anh em, à không, đại ca, hạ cửa xe xuống, cho tôi nói với cô Đường vài câu được không?”
Tiểu Hắc quay người nhìn Giang Thần ở ghế sau một cái.

Giang Thần khẽ gật đầu.

Lúc này Tiểu Hắc mới hạ cửa kính ở ghế sau xuống.

Trần Lâm đi đến ghế sau, lấy ra điếu thuốc đưa cho Giang Thần.

Nhưng Giang Thần lại không nhận.

Trần Lâm xấu hổ, cười nói: “Cô Đường, kẻ hèn này có mắt như mù, cô hãy xem tôi như rắm thả rồi thôi đi.

Cô hãy nói với chủ tịch hội đồng quản trị đừng đuổi việc tôi có được không.”1
Nói xong, anh ta lấy ra một phong bì đã được chuẩn bị sẵn, đưa qua: “Một vạn tệ, một chút lòng thành.”
Đường Sở Sở quay người nhìn Giang Thần bên cạnh.

Giang Thần ôm cô, cười nói: “Vợ à, đi thôi, mau mang hợp đồng về, sau khi mang về, anh sẽ có thể được ông nội thừa nhận rồi.

Đến lúc đó, em sẽ là vợ danh chính ngôn thuận của anh.”
Đường Sở Sở lập tức hiểu ý Giang Thần, gật đầu.

Hơn nữa, cô cũng không biết Diệp Hùng, cũng không thể giúp hai người này.

Vả lại Trần Lâm và Ngô Giai Giai hoàn toàn là tự làm tự chịu.

“Tiểu Hắc, về thôi.”
“Okay.”
Tiểu Hắc lập tức khởi động xe, lái xe nghênh ngang rời đi.

“Sở Sở…” Ngô Giai Giai quỳ trên đất, kêu to đến xé lòng.

Đường Sở Sở lại không hề để ý, cô ngồi trên xe, lè lưỡi với Giang Thần, cười nói một cách tinh nghịch: “Chồng à, hai người bọn họ vì em nên mới bị mất việc sao?”
Giang Thần nói: “Cũng không phải hoàn toàn là vậy.

Thiên Quân là một doanh nghiệp lớn, không cho phép có loại sâu mọt như vậy.

Trần Lâm lạm dụng chức quyền, bị đuổi là việc sớm muộn.


Sự xuất hiện của em chỉ là kíp nổ mà thôi.

Nghe vậy, Đường Sở Sở mới yên tâm.

Rất nhanh, hai người đã về đến nhà họ Đường.

Chuyện Đường Sở Sở khôi phục vẻ ngoài đã khiến cho người nhà họ Đường nổi lên đủ loại tâm tư.

Đường Lỗi, cháu đích tôn của nhà họ Đường đã mời bạn đến nhà, muốn giới thiệu Đường Sở Sở với bạn.

Bạn của anh ta là người của nhà họ Tiêu, tên là Tiêu Thần, là con nhà giàu áo gấm lụa là.

Tối hôm qua nhà họ Tiêu xảy ra chuyện lớn, nhưng người chết là Tiêu Biệt Hạc.

Điều này đối với con nhà giàu áo gấm lụa là như Tiêu Thần mà nói, chết thì chết thôi.

Những năm qua, ông nội của anh ta nắm giữ nhà họ Tiêu, tiền tiêu vặt của anh ta ngày càng ít.

Bây giờ chết rồi, vị trí tộc trưởng của gia tộc khẳng định sẽ vào tay bố anh ta.

Một khi bố anh ta, Tiêu Kỳ kế thừa nhà họ Tiêu, địa vị của anh ta trong nhà họ Tiêu sẽ tăng thẳng một đường.

Hơn nữa, tang sự của Tiêu Biệt Hạc được làm đơn giản, người nhà họ Tiêu cũng không để tang.

Anh ta nghe Đường Lỗi nói, Đường Sở Sở đã khôi phục khuôn mặt xinh đẹp, là một người đẹp bậc nhất, nên anh ta mới đến nhà họ Đường, muốn xem thử đồ xấu xí ngày xưa rốt cuộc đã trở nên xinh đẹp đến nhường nào.

Biệt thự nhà họ Đường.

Người nhà họ Đường đều đang vây quanh Tiêu Thần, như thể cúng bái chúa trời.

Đường Lỗi cảm thấy mình có thể diện gấp bội, ngồi bắt chéo chân trên sô pha, nói: “Ông nội, Tiêu Thần là anh em tốt của cháu.

Cháu đã nói với anh ấy rằng em họ Sở Sở là một người đẹp, anh ấy mới đến nhà chúng ta.

Sở Sở nhất định phải ly hôn với thằng rác rưởi Giang Thần kia, làm bạn gái của anh Tiêu Thần.”
Đường Thiên Long ngồi một bên, vừa cười vừa nói: “Đó là điều tất nhiên.

Chỉ có cậu chủ nhà họ Tiêu mới xứng với Sở Sở.”
Được người nhà họ Đường nịnh nọt, khiến cho lòng hư vinh của Tiêu Thần được thỏa mãn vô cùng.


Đây chính là địa vị của bốn gia tộc lớn tại Giang Trung.

Bất kể con cháu của bốn gia tộc lớn đi đến đâu, đều là đối tượng được mọi người nịnh bợ.

“Ông nội.”
Lúc này, Đường Sở Sở và Giang Thần cùng nhau đi vào.

Cô vừa bước vào nhà, đã lấy hợp đồng ra, trên mặt là sự vui sướng: “Ông nội, con đã mang hợp đồng về rồi, là hợp đồng đơn hàng của Tập đoàn Thiên Quân.

Ông sẽ không bảo Giang Thần rời khỏi nhà họ Đường nữa chứ?”
Đường Lỗi lập tức đứng dậy, chỉ vào Tiêu Thần đang ngồi bắt chéo chân trên sô pha, giới thiệu: “Sở Sở, giới thiệu với em, đây là Tiêu Thần của nhà họ Tiêu.

Nhà họ Tiêu biết chứ? Đứng đầu trong bốn nhà quyền thế của Giang Trung.

Mau đến châm điếu thuốc cho cậu Tiêu.”
Tiêu Thần nhìn thấy Đường Sở Sở, lập tức nhìn không dời mắt.

Anh ta biết Đường Sở Sở trước kia đã bị hủy dung.

Không ngờ sau khi hồi phục lại là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Lần này đến đúng là không uổng phí.

Đường Sở Sở của hiện tại còn đẹp hơn những người phụ nữ mà anh ta đã từng chơi qua rất nhiều.

Anh ta thầm lập lời thề, nhất định phải đưa Đường Sở Sở lên giường.

Đường Sở Sở liếc Tiêu Thần một cái, ánh mắt của Tiêu Thần khiến cô thấy rất khó chịu: “Anh ta là ai chứ, bảo em châm thuốc cho anh ta, không có cửa đâu.”
“Xấc xược.” Đường Thiên Long quát lớn, lạnh lùng nói: “Nói chuyện với cậu Tiêu kiểu gì đấy, mau xin lỗi đi.”
Tiêu Thần tỏ vẻ rất rộng lượng, khẽ xua tay: “Đường Thiên Long, ông đừng trách mắng Sở Sở.

Tôi thích người có tính cách mạnh mẽ.

Đúng rồi, vừa rồi Sở Sở nói cái gì mà lấy được đơn hàng của Thiên Quân, đây là chuyện gì?”
Đường Lỗi lập tức nói rõ chuyện một lượt.

Lúc này Tiêu Thần mới chú ý đến Giang Thần đang đứng sau lưng Đường Sở Sở.

Anh ta còn tưởng Giang Thần là tài xế chứ, không ngờ là đứa cháu rễ mà Đường Thiên Long nhắc đến.

Sắc mặt anh ta trầm xuống, nói: “Đường Thiên Long, Sở Sở tôi muốn chắc rồi.

Lập tức hủy bỏ hôn nhân, bằng không tôi gọi một cú điện thoại đi, cho dù là Sở Sở đã lấy được đơn hàng của Thiên Quân, Thiên Quân cũng sẽ lập tức hủy hợp đồng.

Đừng quên, nhà họ Tiêu tôi mới là đối tác thân thiết của Tập đoàn Thiên Quân.

Thiên Quân đã làm hài lòng nhà họ Tiêu tôi, mới có thể đưa đơn hàng dư cho doanh nghiệp khác.”
Giang Thần nhìn Tiêu Thần ngông nghênh tự đại một cái, nói: “Nghe nói Tiêu Biệt Hạc chết rồi, anh là người nhà họ Tiêu, không ở nhà để tang, chạy đến nhà họ Đường làm gì?”
“Thằng kia, mày muốn chết.” Tiêu Thần lập tức đứng dậy, túm lấy cổ áo Giang Thần, giơ tay muốn tát một cái.


Giang Thần khẽ nhấc tay, chặn cái tát này lại.

Anh khẽ dùng sức, đẩy anh ta ra.

Mặc dù dùng sức rất nhẹ, Tiêu Thần vẫn lảo đảo một cái, ngã xuống sô pha.

Lửa giận trong lòng anh ta nháy mắt dâng trào.

Anh ta là người nhà họ Tiêu, là người của bốn nhà quyền thế.

Bất kể là đi đến đâu, đều là đối tượng được mọi người nịnh bợ.

Thế mà bây giờ lại bị một thằng ở rể đẩy ngã.

Càng đáng giận hơn là, thằng rác rưởi Giang Thần này lại dám nhắc đến ông nội đã qua đời của anh ta!
Mọi người đều biết về cái chết của Tiêu Biệt Hạc, nhưng không có ai dám nhắc đến.

Thằng Giang Thần này lại dám nhắc đến.

Anh ta lấy ra một con dao bấm từ thắt lưng, vứt xuống đất, lạnh lùng quát: “Tự cắt một cái tay, cậu đây sẽ tha cho mày một mạng, bằng không sẽ vứt mày xuống sông cho cá ăn!”
Đường Lỗi lập tức đứng dậy, cười nịnh nọt, nói: “Anh Tiêu Thần, ngồi xuống hút điếu thuốc, bớt giận.

Chúng ta giết chết thằng con rể rác rưởi này quá đơn giản.

Anh không cần phải nể mặt nhà họ Đường bọn em.

Cho dù có giết chết, bọn em cũng không hề để ý.

Sau khi giết cậu ta rồi, Sở Sở chính là người phụ nữ của anh.”
Đường Sở Sở nghe thấy những lời khó nghe này, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ phẫn nộ, khớp hàm cắn chặt.

Tiêu Thần ngồi xuống, nhìn chằm chằm Giang Thần, lạnh lùng nói: “Thằng kia, chỉ dựa vào một câu mày nói lúc nãy, mày chết chắc rồi, ai cũng không cứu mày nổi.”1
Giang Thần cười nhàn nhạt, không quá để ý.

Nếu như đây không phải là nhà họ Đường, Tiêu Thần đã chết rồi.

Đường Sở Sở mang vẻ mặt uất ức, đưa hợp đồng qua, nói: “Ông nội, đây chính là lời ông đã nói.

Chỉ cần có thể lấy được đơn hàng của Thiên Quân, sẽ thừa nhận Giang Thần là chồng của cháu.

Đây không phải là đơn hàng ba nghìn vạn, mà là đơn hàng một trăm triệu.

Mời ông xem qua.”
“Cái gì? Một trăm triệu?” Đường Thiên Long kích động.1
“Ông nội, có tin lớn rồi.

Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Quân tự mình mời Sở Sở đến tòa cao ốc Thiên Quân!” Lúc này, có một cô gái hoang mang kinh hãi chạy vào..

Bình Luận (0)
Comment