Long Vương Trở Lại

Chương 844


Hai ngày trở lại đây, nhà họ Đường lại lên hot search.
Tin tức hot search đầu tiên là Đường Sở Sở người nhà họ Đường, một người không giỏi về y học, nhưng đã trở thành bác sĩ của bệnh viện Thế Kỷ.

Tiêu tốn cả hàng triệu, giành được vị trị bác sĩ hàng đầu của đại hội Y Học năm nay.
Đường Sở Sở đã bị mang tiếng xấu.
Không biết xấu hổ.
Người thì ngu, nhưng lại có nhiều tiền.
Trước khi tin tức hot search này tụt xuống, hot search thứ hai đã nổi lên.
Đây là tin tức về Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở.
Hiện tại tất cả các diễn đàn lớn đều đang thảo luận về chuyện này.
“Một kẻ hiếp dâm chắc chắn chết.”
“Một người như vậy nên chém trái ớt, để anh ta trở thành thái giám.”
“Có bị bắn cả trăm lần cũng không quá đáng chút nào.”
“Tôi chỉ không hiểu, Giang Thần có một người vợ như hoa như ngọc, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Chuyện này mọi người không biết rồi.

Giang Thần ở rể tại nhà họ Đường.

Anh ta không hề có chút địa vị gì trong nhà họ Đường cả.

Tôi nghe nói anh ta còn chưa ở cùng phòng với Đường Sở Sở bao giờ.

Giữ một người vợ như hoa như ngọc, nhưng lại không thể chạm vào, chắc chắn là nhịn đến mức không chịu nổi nên mới làm ra loại chuyện này.”
...

Trên mạng, có rất nhiều lời mắng mỏ.
Nhà họ Đường.
Đường Sở Sở ủ rủ ngồi trên sô pha.
Là vợ của Giang Thần, cô đương nhiên rất quan tâm đến sự phát triển của vấn đề này, nhìn thấy những dòng bình luận này trên mạng, cô vô cùng tự trách bản thân mình.
Cô cảm thấy đó là trách nhiệm của mình.
Nếu như cô để cho Giang Thần đụng vào mình sớm hơn, Giang Thần cũng đã không đến mức đi ra ngoài làm ra loại chuyện như vậy.
Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn tin rằng, chuyện này là do Giang Thần làm.
Bởi vì tất cả các bằng chứng đều chỉ về phía Giang Thần.
Giang Thần nói rằng anh bị ngất, không biết gì cả.
Ban đầu cô còn tin như vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ củ Y Đình Đình, say đó trở về cô lại suy nghĩ kỹ, thì cảm thấy Giang Thần chỉ đang bao biện cho tội lỗi mà anh đã phạm phải mà thôi.
“Sở Sở, con đang nghĩ gì vậy, một kẻ phạm tội hiếp dâm như vậy, con còn chờ gì nữa chứ, bây giờ Giang Thần đã là tội phạm, con có thể đệ đơn cưỡng hành ly hôn.” Hà Diễm Mai ở một bên thuyết phục cô.
“Tinh Tinh.”
Đường Sở Sở nhìn Hứa Tinh.
Giang Thần bị bỏ tù đã là một chuyện chắc chắn rồi.
Hơn nữa, sự việc này đã dấy lên sự phẫn nộ mạnh mẽ trong xã hội, phần đời còn lại của mình Giang Thần chắc là đều sẽ phải ở trong tù rồi, cô cũng không muốn làm góa phụ suốt cả đời còn lại.

Nhân lúc cô vẫn còn trẻ trung, mau chóng ly hôn với Giang Thần, sớm ngày tái hôn.
Hứa Tinh cau mày hỏi: “Sở Sở, cậu thật sự tin rằng Giang Thần sẽ làm ra loại chuyện như vậy sao?”
Đường Sở Sở thở dài: “Tớ không tin, nhưng đó là sự thật, đó cũng là lỗi của tớ.

Tớ là vợ của anh ấy, nhưng tớ đã không cho anh ấy chạm vào mình.

Anh ấy là đàn ông, anh ấy cũng có như cầu ho nên mới đi sai đường.”
Hứa Tinh trừng to mắt.

Mặc dù trong giới bên ngoài luôn có những lời đồn đại như vậy, nhưng Hứa Tinh không tin.
Bởi vì theo quan điểm của cô ta, Giang Thần và Đường Sở Sở rất yêu nhau.
Một đôi vợ chồng yêu nhau như vậy thì mà lại không hề có cuộc sống hôn nhân.
“Haiz.”
Đường Sở Sở thở dài, cô vô cùng tự trách bản thân mình.
“Hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, Giang Thần nhất định phải ngồi tù, hơn nữa anh ta phạm tội tình tiết độc ác, ít nhất cũng phải trên hai mươi năm, tớ không thể chờ anh ấy hai mươi năm vô ích được.”
“Vậy cậu định ly hôn sao?” Hứa Tinh nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Ừm.”
Đường Sở Sở gật đầu nhẹ.
“Tớ……”
Hứa Tinh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lời nói đã đến mép miệng cũng không ra.
Cô ta thay đổi và nói: “Tớ ủng hộ bạn”.
Cô ta ủng hộ Đường Sở Sở ly hôn với Giang Thần là cũng có lòng riêng.
Sau khi hai người ly hôn, cô ta sẽ có cơ hội, cô ta có thể quang minh chính đại theo đuổi Giang Thần, như vậy lại càng không phải cảm thấy có lỗi với Đường Sở Sở.
Hà Diễm Mai bật cười: “Như vậy là đúng rồi, Sở Sở, con thích người như thế nào, mẹ sẽ đi sắp xếp cho con.”
Đường Sở Sở khẽ lắc đầu nói: “Đợi sau khi vụ án của Giang Thần kết thúc thì hãy nói.”
“Được, được, được.” Hà Diễm Mai nói liên tiếp ba chữ được, tươi cười đứng lên, kéo Đường Bác đi rồi nói: “Sở Sở, cậu nghỉ ngơi đi, tớ sẽ cùng với bố cậu đến bệnh viện thăm em trai cậu.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở gật đầu.
Sau khi Hà Diễm Mai và Đường Bác rời khỏi nhà, Đường Sở Sở nhìn Hứa Tinh, vẻ mặt có phần bất lực, hỏi: “Tinh Tinh, tớ làm như vậy có phải là đã quá tuyệt tình rồi không, dù sao sau khi Giang Thần vào ở rể nhà họ Đường đã nhẫn nhục chịu khó, đối xử với tớ cũng không tệ.

Bây giờ anh ấy vừa xảy ra chuyện, tớ lại nghĩ đến việc ly hôn.



“Cái này…”
Hứa Tinh không biết phải nói như thế nào.
Đứng ở lập trường của mình, cô ta thực sự hy vọng Đường Sở Sở sẽ ly hôn với Giang Thần.
Nhưng đứng từ quan điểm bạn tốt và bạn thân của Sở Sở, cô ta không muốn Đường Sở Sở và Giang Thần ly hôn.
“Tớ cứ tưởng Giang Thần là người thành thật, có trách nhiệm, cho dù anh ấy có bỏ tiền ra chơi gái cũng được, nhưng tại sao anh ấy lại làm ra chuyện như vậy, tớ thật sự không thể tha thứ cho anh ta được.” Đường Sở Sở nói.
“Ừm.”
Hứa Tinh không biết phải nói gì, vì vậy cô ta chỉ đơn giản đồng tình với Đường Sở Sở.
Bệnh viện thành phố.
Phòng bệnh.
Đường Tùng đã nằm viện mấy ngày rồi.
Sau ca phẫu thuật, cậu ta hồi phục cũng khá tốt, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì cần thời gian điều dưỡng lâu dài, trong thời gian ngắn không thể xuất viện được.
Đường Tùng nằm trên giường, còn Ngô Mẫn thì ở một chăm sóc cho cậu ta.
Đúng lúc này, Hà Diễm Mai và Đường Bác vừa đi vừa cười nói bước vào.
Đường Tùng nghi ngờ hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại cười vui vẻ như vậy?”
“Có thể không vui được à, cái tên Giang Thần khốn kiếp đó đã cưỡng hiếp một cô gái, bị cảnh sát bắt đi rồi.

Ngày mốt sẽ đưa ra tòa.

Nửa đời còn lại cậu ta phải sống trong tù rồi.

Sở Sở muốn ly hôn với cậu ta, sau đó có thể tìm một người con tiền, mẹ đã có con rể quý rồi.


“Cái gì?”
Đường Tùng kinh ngạc, giọng nói lên đến 80 decibel.
“Anh rể bị cưỡng hiếp con gái nhà người ta à, mẹ, mẹ đang đùa con đúng không? Anh rể làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được.”
Hà Diễm Mai nói: “Hoàn toàn là sự thật, Giang Thần hiện tại đã bị bắt rồi, bây giờ bên ngoài cũng đã đồn đãi khắp nơi.”

“Không thể nào, chuyện này làm sao có thể được?”
Đường Tùng vẻ mặt hoài nghi.
Giang Thần là ai chứ, là người từng là Hắc Long, một nhân vật từng đứng trong kim tự tháp quyền lực.
Anh là thần chiến tranh bảo vệ Trung Quốc.
Làm thế nào anh lại có thể làm ra chuyện như vậy được.
“Mẹ, mẹ nói thật sao?”
“Ừ.” Hà Diễm Mai lấy điện thoại của bà ta ra, tìm một đoạn video, đưa tới trước mặt Đường Tùng, nói: “Con nhìn xem, đây là những gì phóng viên quay lại được, đây không phải là Giang Thần thì la ai, rồi con nhìn người phụ nữ trên giường đi, người đó đã bị cậu ta cưỡng hiếp đấy.”
“Cái này…”
Đường Tùng há hốc mồm.
Cậu ta không thể tin được.
Ngô Mẫn hả hê cười nói: “Thứ phế vật này rốt cuộc cũng đã bị bắt.

Từ khi anh ta vào ở rể nhà họ Đường, nhà họ Đường không được yên ổn một ngày nào.”
“Câm miệng lại.” Đường Tùng mắng: “Em thì hiểu cái gì, nếu không có anh rể, không biết gia đình chúng ta đã bị diệt bao nhiêu lần rồi.”
Đường Tùng không tin đó là sự thật.
Cậu ta tin tưởng Giang Thần.
Chính xác mà nói là tin tưởng Hắc Long.
Trong chuyện này nhất định có ẩn tình.
“Mẹ, chị Sở Sở thật sự muốn ly hôn với Giang Thần sao?” Đường Tùng chất vấn.
“Ừ.” Hà Diễm Mai cười nói: “Nếu không ly hôn, chẳng lẽ phải đợi nó mấy chục năm à, Sở Sở đã gần hai mươi tám tuổi rồi, đợi hơn hai mươi năm, con bé cũng sắp năm mươi, làm sao có thể chứ?”
“Mẹ, anh rể...” Đường Tùng lên tiếng.
Nhưng khi lời nói đã lên tới tận miệng, cậu ta lại nuốt ngược vào trong.
Giang Thần ở nhà họ Đường lâu như vậy mà cũng không tiết lộ thân phận, hẳn là có lý do gì nên anh mới không nói ra.
Đường Tùng cũng kìm lại.
Cậu ta tin rằng Giang Thần vô tội.
Cậu ta tin rằng Giang Thần sẽ sớm được trắng án và thả ra mà thôi.
Nghĩ đến Giang Thần trước kia đã từng là Hắc Long, Cậu ta có gì mà phải lo lắng cơ chứ..

Bình Luận (0)
Comment