Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 607

Biên soạn: Đức Uy - truyenggg.com

- --

Cổ Nguyệt khẽ mỉm cười, "Không phải là Đấu Khải của chính ngươi còn chưa sử dụng sao? Hiện tại Tinh Lan còn chưa làm được hạt nhân của Đấu Khải, đang hoàn thiện những phần khác cho mọi người. Phần Đấu Khải cánh tay phải của ngươi cũng đã sắp xong rồi.

Ánh mắt Đường Vũ Lân sáng lên. Khối Đấu Khải thứ nhất của hắn chính là giáp bàn tay và cẳng tay phải. Kế tiếp hẳn sẽ là phần giáp cánh tay và vai nối liền một khối. Một khi tấm giáp này hoàn thành, cánh tay phải của hắn sẽ có được Đấu Khải hoàn chỉnh.

Không nghi ngờ chút nào, Kim Long Trảo tay phải là thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn. Nếu như có thể phối hợp với Đấu Khải hoàn chỉnh, lực công kích sẽ có thể được nâng lên đến một độ cao hoàn toàn mới ngay lập tức. Đến lúc đó, gặp phải Đấu Khải Sư, cơ hội để có thể đối chọi lại sẽ được gia tăng không ít. 

"Đi thôi." Cổ Nguyệt nói với hắn một câu, sau đó liền đi ra ngoài trước.

Đường Vũ Lân nhanh bước đuổi theo. Trận chiến ngày hôm nay, giúp hắn thu được lợi ích không nhỏ, cần phải trở về tiếp tục cảm ngộ.

Gian nan bò dậy, Lăng Vô Tà lểu thểu bước xuống đài thi đấu chẳng khác nào một xác chết biết đi. Thời điểm hắn thu hồi từng khối Đấu Khải trên người mình lại, có thể thấy rõ bên trên Đấu Khải có một vết vuốt sâu hoắm do Đường Vũ Lân lưu lại. Phần giáp ngực và bụng bị hư hại nghiêm trọng nhất, nhất định cần phải trải qua sửa chữa mới có thể khôi phục. Chi phí để sửa Nhất Tự Đấu Khải cực kỳ đắt đỏ.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người cứ như thể hồn bay phách lạc.

"Nhụt chí?" Thanh âm già nua trầm thấp vang lên ở bên cạnh hắn.

Ngẩng đầu lên, Lăng Vô Tà nhìn về hướng âm thanh truyền tới, âm thanh có phần khô khốc kêu lên: "Lão sư."

Ông lão đi tới trước mặt hắn, đột nhiên vung tay. "Bốp" một tiếng, mạnh mẽ đánh hắn một cái bạt tai.

Cơn đau từ trên khuôn mặt truyền đến, khiến cho cả người Lăng Vô Tà lập tức thanh tỉnh lại.

"Nhụt chí?" Âm thanh ông lão tràn đầy nghiêm khắc.

"Không hề..." Lăng Vô Tà chăm chú nắm chặt hai tay, nước mắt lại không khống chế được trào ra từ trên hàng mi.

Ông lão nhấc tay lên, ngay khi Lăng Vô Tà nghĩ là mình sẽ tiếp tục bị đánh, ông lão lại dùng đôi tay cường tráng của mình, ôm lấy đệ tử vào lòng.

Tiếng nói của ông trầm thấp mà cứng cáp, "Nhớ kỹ, đây là sỉ nhục một đời của con! Muốn rửa sạch nỗi sỉ nhục, phải khiến mình trở nên càng mạnh hơn. Không được tìm bất kỳ viện cớ gì, thua chính là thua! Thua không đáng sợ, bị đào thải cũng không tính là gì. Quan trọng nhất chính là, con phải hiểu được tại sao mình lại bị thua trong trận đấu này! Hiểu rõ, chỗ chưa được của chính mình. Không phải con thua vì chưa phát huy được thực lực, mà là vì căn bản đối thủ không hề cho con cơ hội để phát huy! Thiếu sót của con chính là kinh nghiệm thực chiến. Vì lẽ đó, sắp tới, ta sẽ dẫn con đi Địa Ngục Cốc! Ở nơi đó cố gắng huấn luyện, tranh thủ có một ngày, rửa sạch nỗi sỉ nhục ngày hôm nay. Nếu làm được, như vậy, con chính là cường giả chân chính."

"Lão sư..."

Tin tức một vị Ngũ Hoàn Hồn Vương - Nhất Tự Đấu Khải Sư, bị đào thải rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ sân vận động. Nhưng khiến cho người ta phiền muộn chính là, gã thanh niên sáng tạo kỳ tích kia đã sớm biến mất không còn tăm hơi. Chỉ có rất ít người biết, số thẻ báo danh của người kia là 333.

Ngoại trừ Đường Vũ Lân ra, đối thủ của các đồng đội ở vòng thứ nhất đều rất yếu. Ngoại trừ Từ Lạp Trí và Cổ Nguyệt không tham gia đấu đơn ra, toàn bộ đều ung dung qua ải.

Nhưng việc Đường Vũ Lân gặp phải Nhất Tự Đấu Khải Sư cũng đã cảnh tỉnh mọi người. Hồn Sư ở trên Tinh La Đại Lục này, luận về thực lực, tuyệt đối không hề kém so với Đấu La Đại Lục. Tinh La đế quốc càng tôn trọng chủ nghĩa anh hùng cá nhân hơn, nên việc bồi dưỡng đối với cá nhân luôn tận hết sức lực.

Bất quá, Đường Vũ Lân có thể chiến thắng một vị Nhất Tự Đấu Khải Sư trong trận đấu một chọi một, cũng khiến mọi người vô cùng giật mình. Thời điểm Vũ Trường Không ăn cơm xong, vẻ mặt như bớt đi mấy phần hàn ý, ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân đặc biệt hài lòng.

Dùng thực lực Tứ Hoàn đánh bại một tên Nhất Tự Đấu Khải Sư, chuyện này đúng là khó mà tin nổi.

"Đội trưởng, một lát nữa đến phòng ta." Diệp Tinh Lan ăn cơm tối xong, bỏ lại câu nói này rồi rời đi trước tiên.

Tạ Giải, Nhạc Chính Vũ ngay lập tức nhìn về phía Đường Vũ Lân, ánh mắt bỗng trở nên quái dị hơn.

"Hai người các ngươi nhìn cái gì!" Đường Vũ Lân tức giận.

Từ Lạp Trí ngô nghê nói: "Là khối Đấu Khải tay phải thứ hai đã được làm xong. Tinh Lan tỷ bảo cậu ta tới để nhận Đấu Khải đấy."

"Khối Đấu Khải thứ hai xong rồi? Vậy kế tiếp có phải là đến lượt chúng ta?" Tạ Giải nhất thời vui mừng khôn xiết.

Từ Lạp Trí nghiêm túc nói: "Ngươi à? Xếp hạng cuối cùng đi! Ánh mắt vừa nãy của ngươi ta đã nhớ kỹ rồi, ngày mai ta sẽ nói cho Tinh Lan tỷ."

"Lạp Trí, có phải là ngươi ngứa người?" Tạ Giải làm nóng người, lập tức tiến tới gần.

Đường Vũ Lân đứng lên, đưa một tay chộp vào trên bả vai Tạ Giải, sau đó quay đầu lại, hướng về Từ Lạp Trí hỏi: "Ngươi muốn đánh hắn sao?"

Từ Lạp Trí nở nụ cười chất phác, đứng lên, "Đội trưởng, đánh người là không tốt. Ngươi giữ lấy hắn, đè ở nơi đó, ta nhảy lên, ngồi lên người hắn một lát liền coi như xong vậy."

"A..."

Thời gian nắm giữ khối Đấu Khải thứ nhất đã được một quãng thời gian rất dài, làm sao có khả năng Đường Vũ Lân không chờ mong đối với Đấu Khải đây?

Không có Đấu Khải, thời điểm đối mặt Đấu Khải Sư thực sự là quá thiệt thòi. Đấu Khải Sư, là giấc mộng của hắn đấy!

Đường Vũ Lân đã sớm nghĩ kỹ danh tự cho Nhất Tự Đấu Khải của mình, sẽ gọi là: Long!

Đợi khi tập hợp đủ nguyên bộ Đấu Khải, hắn sẽ có thể đặt tên cho nó.

Không thể nghi ngờ, thành tựu của hắn là nhờ có huyết thống Kim Long Vương. Nếu như không có phần sức mạnh đến từ nơi sâu xa trong huyết mạch này, coi như hắn cố gắng hơn nữa, cũng không thể có được thực lực hôm nay. Vì lẽ đó, Nhất Tự Đấu Khải của hắn, sẽ gọi là: Long.

Tương lai hắn còn có thể dùng tới chữ "Kim", có lẽ thời điểm có được Nhị Tự Đấu Khải, sẽ gọi là Kim Long, hoặc là gọi theo tên hắn.

Vội vã ăn cơm tối xong, cái tên Tạ Giải kia đã sớm thừa dịp Đường Vũ Lân không chú ý chạy mất.

Những người khác trở về phòng của mình, Đường Vũ Lân đi tới gian phòng của Diệp Tinh Lan.

Diệp Tinh Lan mời hắn đi vào.

"Đồ đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, ngày hôm nay sẽ hoàn thành công đoạn cuối cùng." Diệp Tinh Lan chỉ vào món đồ được bày trên bàn phòng khách.

Nhìn thấy nó, con mắt Đường Vũ Lân nhất thời sáng ngời.

Đó là một khối Đấu Khải có hình cánh tay và vai, hai phần được nối liền cùng một chỗ, chỗ mối nối được gắn kết bằng Hồn Đạo Trận Pháp phù hợp và tinh xảo, sẽ không ảnh hưởng đến sự linh hoạt chút nào.

Đây là Cổ Nguyệt giúp Đường Vũ Lân thiết kế, nguyên liệu Đấu Khải là do chính Đường Vũ Lân tự mình đoán tạo ra. Mà việc khắc hoạ Hồn Đạo Trận Pháp sau đó, đều do Diệp Tinh Lan hoàn thành.

Theo tu vi tăng lên, nghiên cứu sâu hơn đối với chế tác Đấu Khải, hiện tại Diệp Tinh Lan đã có thể chế tác Đấu Khải từng bước một, không cần phải làm liền một mạch.

Độ khó của làm liền một mạch thực sự là quá to lớn, hơn nữa không hẳn là phương án tối ưu. Hiện tại trước tiên nàng sẽ khắc họa sơ bộ Hồn Đạo Trận Pháp từng phần, sau đó mới tiến hành kết nối lại với nhau.

Không thể nghi ngờ! Tấm giáp tay lấp lóa ánh sao nhàn nhạt trước mắt này, đã hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị, chỉ còn thiếu một phần công đoạn tinh chỉnh sau cùng.

Đường Vũ Lân nhìn về phía Diệp Tinh Lan, Diệp Tinh Lan gật gù, "Chúng ta bắt đầu đi. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng!"

"Được!" Đường Vũ Lân đáp ứng một tiếng, lùi về sau vài bước.

Diệp Tinh Lan đi tới trước bàn, trong phút chốc, trên người nàng phảng phất như có vô số ánh sao sáng lên, Tinh Thần Kiếm rơi vào trong tay. Ngay sau đó, từng điểm sáng phát ra trên người nàng, từng khối Đấu Khải óng ánh nhanh chóng bao trùm toàn thân.

Không giống với Đấu Khải của Đường Vũ Lân, bên trên Đấu Khải của Diệp Tinh Lan có những họa tiết hình ngôi sao. Bản thân Đấu Khải nhìn qua có phần đơn giản hơn một chút. Thứ nàng theo đuổi chính là sự linh hoạt và hài hòa với bản thân.

Một luồng kiếm ý ngưng tụ lại, nhưng cũng không tản ra ngoài, mà chỉ ngưng tụ ở bên trên Tinh Thần Kiếm. Chỉ có Đường Vũ Lân quan sát ở khoảng cách gần, mới có thể cảm nhận rõ ràng được sự khủng bố của kiếm ý kia.

Không chỉ mỗi mình mình tiến bộ, các bạn bè cũng đều đang tiến bộ không ngừng! Tinh Lan càng mạnh hơn.

Nếu như là đối mặt một chọi một, Đường Vũ Lân cũng không có chút tự tin nào đối với việc chiến thắng Diệp Tinh Lan. Không chỉ là bởi vì Đấu Khải, mà còn là vì sự chuyên chú của nàng nữa.

Ở bên trong tiểu đội Sử Lai Khắc học việc này, Đường Vũ Lân vẫn luôn biết, người mạnh nhất xưa nay đều không phải là mình. Cổ Nguyệt hẳn mới là người mạnh nhất, sau đó là Diệp Tinh Lan, Nguyên Ân Dạ Huy và mình, ở trên cùng một mức ngang nhau. Tiếp sau đó mới là Nhạc Chính Vũ, Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn. Từ Lạp Trí thì lại làm Phụ Trợ Hệ Hồn Sư, không được tính ở bên trong.
Bình Luận (0)
Comment